Chương 216:

 

“Đúng vậy, tôi cũng thấy được!”

 

“Còn có tôi nữa!”

 

“Anh cũng quá không tôn trọng người khác!”

 

“Buổi giảng của cô Hồ có biết bao nhiêu người muốn nghe còn không nghe được đó!”

 

Chung quanh rất nhiều người đều đứng ra làm chứng, ầm ï chỉ trích Phan Lâm.

 

Khuôn mặt xinh đẹp của Hà Miên lạnh lẽo.

 

Cô nhận ra được, những người này toàn bộ đều là người do Nguyễn Nhật Huy tìm Bọn họ đang hãm hại Phan Lâm…

 

Hồ Mỹ Cầm bực mình, một khuôn mặt lạnh băng đến cực điểm, bà chỉ vào cửa, lạnh lùng quát: “Anh, lập tức cút ra ngoài cho tôi!”

 

Phan Lâm chau mày, thần sắc vẫn không thay đổi.

 

Hà Miên chịu không nổi, lôi kéo tay của Phan Lâm nói: “Anh Lâm, chúng ta đi thôi!”

 

Bên kia vài người vừa nghe thấy, cả hiện trường sôi trào.

 

Nguyễn Nhật Huy yêu cầu bọn họ túm Phan Lâm bên Hà Miên lại, nơi đây là học viện phái Nam, bọn họ không dám dùng sức mạnh, liền tìm cách này, nhưng nếu Hà Miên cũng đi ra ngoài theo, bọn họ không phải là làm hỏng việc rồi sao?

 

Mấy người nhanh chóng suy nghĩ, người đàn ông lúc đầu kia như lại nghĩ tới cái gì, hừ lạnh một tiếng nói: “Muốn đi liền đi? Vậy thì không được! Cô Hồ đức cao vọng trọng, được người kính ngưỡng, anh ở chỗ này ngủ, chính là coi kinh cô Hồ! Tôi nói nè người anh em, anh hôm nay mà không quỳ xuống xin lỗi cô Hồ, cửa chính này anh chỉ có thể lăn ra thôi, không thể đi ra đâu, biết không?”

 

Lời này vừa nói ra, mấy người còn lại hai mắt phát sáng.

 

Thân bại danh liệt! Làm người trước mắt chịu nhục, trở thành trò cười của mọi người?

 

Cứ như vậy, Hà Miên còn có thể cùng tên phế vậy này ở bên nhau sao?

 

Kế hoạch thật ác độc.

 

Phan Lâm hiện tại trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, ai nấy đều đứng về phía Hồ Mỹ Cầm, đương nhiên ghét Phan Lâm vô cùng.

 

Hồ Mỹ Cầm ngơ ngác, bà không muốn Phan Lâm làm như vậy.

 

Nhưng mấy người Nguyễn Nhật Huy thuê còn lại châm ngòi không ngừng.

 

“Nói rất đúng, nhanh quỳ xuống, xin lỗi cô HồI”

 

“Quỳ xuống, xin lỗi!”

 

“Quỳ xuống, xin lỗi!”

 

Theo lời kêu gọi của mấy người này, toàn bộ người trong phòng học thuật cũng ầm ï hô lên.

 

Mọi người kích động, thế cục càng ngày càng nghiêm trọng, thấy bộ dáng căm phãn của những người đó, giống như Phan Lâm đã làm ra chuyện thương thiên hại lý gì vậy.

 

Hồ Mỹ Cầm vốn là không muốn làm chuyện phức tạp đến vậy, nhưng nhìn thấy cảm xúc của những người chung quanh tăng vọt, cũng không tốt để đi bình ổn.

 

Huống chi nếu người này thật sự bởi vì ở bản thân ngủ trong buổi giảng của mình mà quỳ xuống xin lỗi mình, kia nói ra cũng là cho bà mặt mũi, đây cũng là tư bản khoác lác.

 

Trong lòng Hồ Mỹ Cầm hạ quyết tâm, để cho tên ngốc này quỳ một cái thì đã sao? Dù sao nơi này là phái Nam, tên này này khẳng định cũng muốn tham gia Hội nghị Y học, bà không cần phải sợ.

 

Nhưng mà lúc mọi người ở đây ép Phan Lâm quỳ xuống Phan Lâm đột nhiên đã mở miệng.

 

“Bà ấy là giáo viên của mấy người, chứ không phải giáo viên của tôi, tôi ngủ ở chỗ này thì sao chứ? Này cũng không thể nói lên rằng tôi không tôn trọng bà ấy, bởi vì, bà ấy không có tư cách dạy tôi!”

 

Lời này vừa nói ra, phòng học thuật nháy mắt yên tĩnh lại.

 

Tất cả mọi người trừng lớn hai mắt, ngơ ngẩn nhìn Phan Lâm.

 

Một lát sau, tiếng tức giận mắng chửi vang khắp phòng học thuật tức.

 

“Anh nói cái gì? Cô Hồ không tư cách giáo anh?”

 

“Anh tính là thứ gì chứ?”

 

“Đồ chó đẻ, lập tức quỳ xuống nói xin lỗi cho tao, bằng không ông đây lập tức xé miệng mày “Có mẹ sinh không có mẹ dạy, súc sinh mất dạy!”

 

Tiếng mắng không ngừng vang lên.