Tử Dương không nói gì nữa, tay nâng la bàn đi lại vòng tròn trong sân, khi trở lại trước mặt mọi người, chợt nghe hắn vẫn nhắc tới: “Có một hướng bị trùng với đại thiếu gia, chỗ kia nói là Phượng phủ lại không phải Phượng phủ, nói không phải Phượng phủ, lại cùng Phượng phủ nhất mạch tương liên. Chỉ tiếc, hai mươi mấy năm không có quan hệ, chỉ đến ngày gần đây mới có một lỗ thông với nhau."Hắn nói có vẻ cằn nhằn, nhưng người Phượng gia vừa nghe đã hiểu.

Đặc biệt cuối cùng tay Tử Dương chỉ một hướng, thẳng hướng Đồng Sinh hiên của Phượng Vũ Hành: “Chính là nơi đó!”

Nháy mắt mặt lão thái thái trở nên thâm độc.

Sự tình liên quand dến con trai trưởng Phượng gia, nàng không thể hàm hồ, lập tức gặng hỏi Phượng Vũ Hành: “Trong vườn của ngươi rốt cuộc thả cái gì?”

Phượng Vũ Hành mở to đôi mắt vô tội: “Sao ta biết? Vị đạo trưởng này nếu có tâm, chỉ sợ tảng đá trong viện ta, hắn đều có thể nói thành tang vật.”

Phượng Trầm Ngư khuyên nàng: “Nhị muội muội không cần nói như vậy, Tử Dương đạo trưởng là cao nhân đắc đạo, là khách quý Phượng phủ.”

Diêu thị thấy lão thái thái ủy khuất Phượng Vũ Hành như thế, chèm thêm câu: “Nhị tiểu thư chúng ta sẽ không chủ động đi trêu chọc ai, trốn được nơi xa như vậy, sao còn có người tự dưng sinh sự?”

Phượng Tử Duệ cũng nói theo câu trẻ con: “Đêm đó sao đại ca lại dừng lại ở chỗ chúng ta? Hắn chơi đùa trốn với mèo sao?”

Lúc này Tôn ma ma có biểu hiện, là bộ dáng ủy khuất đến cực điểm cùng Diêu thị và Phượng Vũ Hành nói: “Di nương, nhị tiểu thư, nếu người ta không tin, thì để bọn họ đi khám xét đi! Thanh giả tự thanh.”

Phượng Vũ Hành đồng ý lời của Tôn ma ma: “Vậy khám xét đi, chỉ là vị đạo trưởng này, trước đó đã nói xấu chúng ta, nếu đến lúc đó ngươi thực sự chỉ vào một khối đá nói chuyện này với ta, cũng đừng trách ta trở mặt.”

Trong lúc nhất thời, Phượng phủ xuất động vô số hạ nhân chạy đến Đồng Sinh hiên, một đám chân đều chạy như bay, chỉ sợ rớt lại phía sau.

An thị thân thiết nhìn qua Phượng Vũ Hành, thấy Phượng Vũ Hành hơi lắc đầu với nàng, lúc này mới buông tâm, xem ra, trong lòng nhị tiểu thư biết rõ.

Đồng Sinh hiên cách khá xa, một lần đi khám xét, ước chừng đã hơn một canh giờ.

Chỉ là khi chúng hạ nhân trở lại, hai tay đều trống trơn, cái gì cũng không tìm được.

Tôn ma ma có điểm hoảng hốt, không khỏi há mồm nói: “Đã tìm cẩn thận? Đừng giảm bớt nơi nào đó, đến lúc đó lại muốn đi khám xét lần hai. Viện của nhị tiểu thư không phải loại người nào cũng có thể vào.”

Gã sai vặt đi đầu hành lễ với lão thái thái, nói: “Lão thái thái, Đồng Sinh hiên của nhị tiểu thư thật sự không có vật gì đặc biệt! Mỗi chỗ trong viện chúng ta đều đã tìm qua, không tìm được cái gì.”

Lão thái thái gật đầu, lại nói với Tử Dương đạo nhân: “Đạo trưởng, có phải nhìn lầm hướng rồi không?”

Tử Dương lắc đầu, “Nếu bần đạo ngay cả một điểm bản lãnh cũng không có, không dám để lão thái thái xưng một tiếng đạo trưởng.”

Phượng Vũ Hành bước nhẹ lên phía trước, nhìn la bàn trong tay lão đạo, nghiên cứu một lát, sau đó đột nhiên quay qua hỏi Phượng Phấn Đại: “Ơ kìa! Vì cái gì mà các ngươi hoài nghỉ ta? Người ta tùy tiện chỉ vào một hướng thì nhất định là viện của ta?”

Lời này giống như việc nhà, Phượng Phấn Đại hoàn toàn không chuẩn bị, theo bản năng nói: “Ai bảo ngươi có cừu oán với đại ca ca.”

Phượng Vũ Hành gật đầu, “À, nếu các ngươi cho rằng ta trả thù việc đêm đó, vậy...” Nàng bỗng nhiên nhìn về phía Phượng Trầm Ngư, “Đại ca ca cũng không chỉ vào một mình viện của ta”

Một câu của nàng nhắc nhở mọi người, muốn nói Phượng Tử Hạo đã đắc tội, đúng là không chỉ mình Phượng Vũ Hành.

Không ai nói lời nào thì lúc này Kim Trần bồi thêm một câu: “Đêm đó đại tiểu thư khóc có bao nhiêu thương tâm, đến bây giờ thiếp thân vẫn nhớ rõ.”

“Câm miệng!” Lão thái thái khiển trách Kim Trân, lại nói với Phượng Vũ Hành: “Bọn họ là huynh muội ruột, cùng chui ra từ một bụng mẫu thân, dĩ nhiên khác với ngươi.”

“Ồ?” Phượng Vũ Hành nhếch lông mày, đi xem la bàn trong tay Tử Dương đạo nhân. “Chủ tử ngươi cho ngươi bao nhiêu tiền? Ta đưa gấp ba.” Những lời này dùng âm thanh nhỏ nói ra, đủ để hai người Tử Dương và nàng nghe được.

Tử Dương sửng sốt, theo bản năng nhìn Phượng Vũ Hành một cái.

Đúng lúc này, cổ tay Phượng Vũ Hành vừa lật, một viên nam châm nhỏ được nàng lấy ra từ không gian để vào lòng bàn tay. Lại di nam châm phía dưới la bàn chỉ về một hướng, chỉ thấy kim đồng hồ sắt nháy mắt liền chệch hướng, chỉ thẳng tới một hướng khác.

“Đạo trưởng nhìn xeml” Nàng kinh hô, “La bàn của ngươi lại động!”

Trong lúc nhất thời, mọi người Phượng phủ đều vây quanh xem xét, chỉ thấy kim đồng hồ đứng im một chỗ, chỉ vào một hướng không nhúc nhích.

“AI” Kim Trân kinh ngạc nói: “Phương hướng kia... là Kim Ngọc viện mà đại tiểu thư và phu nhân ở!”

Phượng Trầm Ngư nổi giận: “Nói bậy! Ta và mẫu thân sao có thể hại ca cal”

“Có hại hay không, điều tra là biết.” Phượng Vũ Hành mặt lạnh, xoay người nói với chúng hạ nhân: “Đến Kim Ngọc viện tiếp tục lục soát!”

Bọn hạ nhân không dám.

“Tổ mẫu.” Nàng đem ánh mắt nhìn lão thái thái, “Thiên vị người rất bình thường, nhưng nếu làm quá rõ ràng, vậy không tốt lắm.”

Lão thái thái còn có thể nói gì, chỉ khoát tay: “Đi lục soát!” Sau đó cùng nói với Triệu ma ma bên cạnh: “Ngươi cũng đi xem."