Quan Tiểu Hà gật đầu.

Ngay lúc này, điện thoại cô đột nhiên vang lên, cũng là một chiếc điện thoại CL mới nhất, chỉ có điều của Diệp Thiếu Xuyên là màu đen, của cô là hoa hồng kim, mặt trên còn có các loại trang sức, lòe loẹt, tràn đầy lòng thiếu nữ.

“Là điện thoại của chú Vũ!”
Quan Tiểu Hà nói một tiếng với Diệp Thiếu Xuyên, liền nhận nghe điện thoại: “Chú Vũ, tìm cháu có chuyện gì không?”
“Tiểu Hà, vụ án kia có chút tiến triển, chú gọi điện thoại nói với cháu một tiếng.


Trong điện thoại vẫn là thanh âm cởi mở đó của Vũ Trường An.

“Khẩn trương cái gì, hai người tài xế đó khai báo?” Quan Tiểu Hà liền vội vàng hỏi, Diệp Thiếu Xuyên vừa nghe nói như vậy, cũng không khỏi dựng lỗ tai lên.

“Không có khai báo gì cả, chẳng qua là thừa nhận hai người bọn họ lái xe định đụng hai đứa.


‘Thừa nhận rồi, vậy thì tốt quá, có khai báo chủ mưu không, rốt cuộc là ai bảo bọn họ đụng bọn cháu, hai người đó, bọn cháu đều không nhận ra.

” Quan Tiểu Hà nói.


“Cái này ngược lại là không có, hai người bọn họ đều đồng loạt nói là ân oán cá nhân, cùng những người khác không có liên quan, chúng ta dùng không ít thủ đoạn, bọn họ cũng không nói những thứ khác, chú gọi điện thoại cho cháu hỏi một chút
chính là muốn biết hai người này cùng cháu và bạn cháu thật sự chưa bao giờ quen sao?”
“Không quen!”
Quan Tiểu Hà hết sức khẳng định nói: “Chú Vũ, phía sau hai người này nhất định là cỏ những người khác, chú không nên bị bọn họ lừa, hỏi nhiều nữa.

Cái đó, nếu không như vậy đi, sau khi cháu tan việc cũng tới cảnh sát gặp bọn họ một chút, đến lúc đó chú tan làm trễ chút, đợi cháu đi!”
“Cháu muốn qua đây? Được thôi, vậy chú ở cục thành phố chờ cháu!”
Vũ Trường An đồng ý, ngay sau đó lại tán gẫu mấy câu liền củp điện thoại.

“Quả nhiên có vấn đề!”
Nghe Quan Tiểu Hà kể lại lời của Vũ Trường An một lần, Diệp Thiếu Xuyên cười nói: “Ban đầu sống chết không thừa nhận, bây giờ lại cùng nói là ân oán cá nhân, cô nói trong này không có gì mờ ám, có thể sao?”
“Ý anh là?” Quan Tiểu Hà như có điều suy nghĩ, hỏi.

“Rất đơn giản, nhất định là trong cục công an có người dặn dò vài lời với bọn họ, thật không ngờ, người phía sau này thần thông quảng đại như vậy, lần này, ngược lạl là có hứng thú hơn.

” Nụ cười trên mặt Diệp Thiếu Xuyên rất sáng sủa.

“Có hứng thú hơn cái gì? Anh nói rốt cuộc là người nào, ngay cả tay cũng có thể đưa đến trong cục công an, chẳng lẽ là người của công an muốn đối phó với anh?” Quan Tiểu Hà hỏi.


“Cái gì gọi là đối phó với tôi, có thể là đối phó với cô cũng nói không chừng, có điều bây giờ tất cả cũng khó nói, còn phải chờ tôi thấy hai người đó rồi hãy nói.


Diệp Thiếu Xuyên rất nghiêm chỉnh nói.

Thấy bộ dáng lòng tin tràn đầy của anh, tay bắt vào, Quan Tiểu Hà không nhịn được có chút tò mò: “Anh có lòng tin nhất định có thể hỏi ra thứ gì từ trong miệng bọn họ như vậy?”
“Đúng là, cô cũng không xem xem tôi là ai, hai tiểu mao tặc cũng không giải quyết được, há chẳng phải là có thẹn với danh hiệu thần y của tôi?” Diệp Thiếu Xuyên cười to nói.

“Thần y cùng mao tặc có quan hệ gì, còn không bằng anh nói anh là thần thám.

” Quan Tiểu Hà bỉu môi nói.

“Nói là thần thám cũng có thể, dù sao đến lúc đó cô liền biết.


Diệp Thiếu Xuyên làm một chút thần bí nói, đồng thời điện thoại của anh cũng vang lên, là Trâu Trường Xuân gọi tới, nói đến giờ ăn cơm, bảo Diệp Thiếu Xuyên tới phòng làm việc tìm ông ta, sau đó cùng đi ăn cơm.

“Buổi trưa cô không bận chứ, không bận thì cùng tôi đi ăn một bữa cơm?” Diệp Thiếu Xuyên nói với Quan Tiểu Hà.

“Có thể!”
Quan Tiểu Hà dĩ nhiên là vui vẻ đồng ý.

.