Diệp Thiếu Xuyên đâu thể đoán được suy nghĩ của Quan Tiểu Hà, thấy cô nói như vậy, liền gật đầu, kéo Tiểu Y chuẩn bị bắt xe rời khỏi.

“Này, anh đi thật sao?” Quan Tiểu Hà không còn vui vẻ gì nữa, cô chỉ giận nên nói thế thôi, cũng không thật sự muốn ở lại, hai người tài xế này đã bị bắt rồi, tiếp theo sẽ bị đưa đến cảnh sát, nhất định chạy không thoát, việc truy hỏi thủ phạm thật sự không cần vội.

“Không đi còn ở lại đây làm gì?”
Diệp Thiếu Xuyên nhìn cô một cách kỳ lạ.

“Vậy… vậy tôi đi cùng anh, đã nói là sẽ mời các người ăn cơm, tôi không phải loại người nói không giữ lời.

” Quan Tiểu Hà ngẩng cao đầu nói.

“Cô không đến cục công an à?” Diệp Thiếu Xuyên ngờ vực.

“Không đi nữa, đi ăn cơm trước.



Quan Tiểu Hà bĩu môi, cô không nhìn nổi dáng vẻ ngốc nghếch của Diệp Thiếu Xuyên, nói với Châu Thanh Sơn nói: “Đội trưởng Châu, mấy người này anh đưa về đi, ngày mai chúng tôi lạl đến tìm anh, đừng thả bọn họ đi!”
“Quan tiểu thư yên tâm, cục trưởng Vũ của chúng tôi đã dặn dò rồi, chuyện này chúng tôi sẽ làm tốt.

” Châu Thanh Sơn không đoán ra được lai lịch của Quan Tiểu Hà, nhưng có thể khiến Vũ Trường An quan tâm như vậy, đoán chắc lai lịch rất cao, cũng không dám sơ suất.

“Vậy thì tốt, cám ơn rồi, chúng tôi đi trước đây!”
Quan Tiểu Hà gật đầu, cũng không nói
chuyện với Diệp Thiếu Xuyên, đi thẳng đến xe cùa mình, trực tiếp ngồi vào ghế lái, đóng sầm cửa lại.

“Tôi đắc tội cô rồi sao?”
Nhìn thấy Quan Tiểu Hà dáng vẻ mũi không phải mũi, mắt cũng không giống mắt, Diệp Thiếu Xuyên cảm thấy rất kỳ lạ, không biết mình đã đắc tội cô ở chỗ nào.

“Các người lên hay không lên?”
Quan Tiểu Hà ở trong xe lớn tiếng kêu lên.


“Đến đây! Đến đây!” Diệp Thiếu Xuyên vội vàng kéo Tiểu Y lên xe.

“Mau tránh ra!”
Châu Thanh Sơn lớn tiếng chỉ huy đoàn xe cảnh sát tản ra xung quanh, để chiếc Land Rover dễ dàng rời đi.

“Đội trưởng Châu, bây giờ chúng ta tập hợp đội quay về?”
Thấy Châu Thanh Sơn bất động nhìn chiếc Land Rover đi xa, một người cảnh sát
bước tới hỏi.

“Đương nhiên là tập hợp đội lại trở về, đưa người đi, còn nữa kéo hai chiếc xe đi, chúng ta quay về rồi, đêm nay có việc làm rồi.

” Châu Thanh Sơn lớn tiếng nói.

Gầm! Gầm! Gầm!
Sau một hồi gầm rú, xe cảnh sát nhanh chóng rời đi, không lâu sau lại có hai chiếc xe kéo đến kéo chiếc Hummer và xe bán tải đi, trên đường lưu thông trở lại.

“Trương thiếu, không ổn rồi!”
Trên lầu ba trong phòng đánh bạc, không ngừng truyền đến âm thanh chơi mạt chược, Trương Tiểu Cường vừa chạm vào, lại nhìn thấy cửa phòng bị đẩy mạnh ra, một giọng nói hoảng sợ truyền đến.

.