Trương Hạc Minh không đề cập tới đánh cược cũng thôi, nhắc tới, tâm tình Ngô Nguyên Lượng lại càng phát nóng, ban đầu xác lập đánh cược, ông ta chắc chắn Diệp Thiếu Xuyên
tuyệt đối không thể nào chữa khỏi ung thư não, nào biết, bây giờ không chỉ có chữa khỏi, hơn nữa dùng thời gian ít hơn, bây giờ ngược lại là ông có phần cưỡi hổ khó xuống.

Theo lý mà nói, liền thừa nhận một chút sự tồn tại của Trung y và tác dụng mà thôi, trên thực tế cũng không có gì ghê gớm, nhưng Ngô Nguyên Lượng lại biết bản thân không thể làm như vậy, cho dù là lúc trước Vương phó bí thư cũng nói đạo lý Trung y và Tây y cùng tồn tại.

Không vì cái gì khác, cũng bởi vì quá khứ từ trước đến giờ ông ta đều khịt mũi coi thường Trung y, bây giờ đột nhiên nói ngược lại tồn tại của Trung
Y, hơn nữa còn rất có tác dụng, vậy có gì khác nào tự đánh vào mặt của mình.

ở giới y học làm việc nhiều năm như vậy, Ngô Nguyên Lượng xem danh tính còn quan trọng hơn là mạng, bảo ông ta không cần thanh danh, tự mình đánh mặt mình, làm sao cũng không làm được.

Nhưng, đánh cược cũng là do chính miệng ông ta đồng ý, còn có Vương phó bí thư làm làm chứng, ông ta muốn đổi ý cũng không thể.

Vừa nghĩ tới Trương Hạc Minh còn hỏi ông ta làm thế nào, trong lòng Ngô Nguyên Lượng liền phiền muộn
không dứt, không nhịn được nghĩ, lão tử làm thế nào, việc gì đến Trương Hạc Minh ông, cần ông hỏi tới sao?

Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng dẫu sao đối phương vẫn là ủng hộ mình, hơn nữa còn có một anh vợ ở cục vệ sinh thành phố Nguyên Châu, lời này tuyệt đối không thể nói, chỉ có thể đè xuống phiền muộn, nói: “Trương viện trưởng, chuyện này tôi cũng không có đầu mối, tôi suy nghĩ thật kỹ một chút rồi trả lời ông!”
“À, cũng được…”
Trương Hạc Minh há miệng, đang
muốn tiếp tục nói gì, lại nghe thấy trong điện thoại truyền đến âm thanh tút tút, đối phương lại cứ như vậy trực tiếp cúp máy?
Trong nháy mắt, lửa giận trong lòng Trương Hạc Minh liền như tưới xăng, bùng nổ: “Chó chết, qua cầu rút ván, lại dám cúp điện thoại của tôi…”
Bịch một tiếng, Trương Hạc Minh ném điện thoại đập trên bàn, gương mặt đã sớm tức giận nhăn nhó, gân xanh trên trán lúc ẩn lúc hiện, mắt ti hí cũng có chút đỏ lên.

Trong ngày thường, vẻ mặt Ngô Nguyên Lượng đối với ông đều là ôn hòa, ngay cả trọng âm cũng không
có, bây giờ hay lắm, mắt thấy ông ta sắp thất thế, lại dám trực tiếp cúp điện thoại.

“Thật sự là ức hiếp người quá đáng, coi như lão tử thất thế, thì cũng không phải một tên chó giáo sư như ông có thể so.

” Trương Hạc Minh nắm gạt tàn thuốc lên, đột nhiên ném ra ngoài.


Bịch bịch…
Gạt tàn thuốc lăn trên đất vỡ vụn, đụng vào trên vách tường thì ngừng lại, chỉ có tro thuốc lá đầy đất, giống như một miệng xấu xí, đang liều lĩnh cười to.

Reng reng…
Ngay lúc này, đột nhiên điện thoại reo lên, Trương Hạc Minh vốn không muốn nhận, nhưng suy nghĩ một chút có lẽ mọi chuyện có thể xoay chuyển cũng nói không chừng, mặc dù đáy lòng ông ta cũng biết có thể cực kỳ nhỏ, nhưng vẫn vội vàng cầm lên.

Là con trai Trương Tiểu Cường!
Nhìn đến đây, Trương Hạc Minh đột nhiên nghĩ đến chuyện con trai nói sẽ động thủ với Diệp Thiếu Xuyên lúc trước, trong lòng động một cái, vội vàng nhận điện thoại.

“Trương Hạc Minh, ông làm gì vậy, nhận cú điện thoại cũng chậm như vậy?” Trong điện thoại di động, âm
thanh lạnh lùng ngang ngược của Trương Tiểu Cường truyền ra.

“Đồ khốn, tao là cha của mày, Trương Hạc Minh là tên mày có thể gọi sao?” Trương Hạc Minh vừa nghe, nhất thời giận dữ, câu muốn hỏi đến mép cũng quên mất, chỉ còn lại gầm hét lên:
“Gọi có chuyện gì, không có gì thì cúp đi!”
“Đừng cúp, có chuyện!”
Trương Tiểu Cường vội vàng ngăn cản nói.

.