“ừm, hiểu được là tốt, nhưng bây giờ em chưa thể luyện được, hôm nay anh sẽ về chuẩn bị một chút, rồi ngày mai sẽ giúp em đả thông triệt để tuyệt mạch, đến lúc đó anh sẽ hướng dẫn em luyện vài lần trước, sau này em
sẽ tự mình luyện tập.

” Diệp Thiếu Xuyên nói.

“Vâng ạ, anh Tiểu Diệp, em nghe theo anh hết.

” Tiểu Y vội vàng đáp ứng.

Hôm sau, Diệp Thiếu Xuyên đến bệnh viện rất sớm, vẫn bảo Quan Tiểu Hà ra trông cửa không cho bất kỳ ai vào quấy rầy.

Đây là giai đoạt quan trọng nhất trong việc điều trị cho Hạ Vũ Y, tuyệt đối không được có chút sai sót nào, nếu không, không những mọi nỗ lực đều thành công cốc, thậm chí còn nguy hiểm đến tính mạng của Hạ Vũ Y.


Chuẩn bị nhiều ngày như vậy, chính
là vì lúc này, Diệp Thiếu Xuyên tuyệt đối không cho phép xảy ra bất kỳ vấn đề gì, cho dù trời có sập xuống cũng không cho phép sập xuống đây, nếu ai dám xông vào làm phiền, thì cho dù có phải đánh chết hắn, Diệp Thiếu Xuyên sẽ đứng ra chịu trách nhiệm.

Quan Tiểu Hà nghe được những lời này, đương nhiên hiểu rõ tính quan trọng của việc này, đứng sừng sững canh ở trước cửa, khí thế bừng bừng nhìn chằm chằm những người đi qua cửa, những bệnh nhân và y tá chưa từng nhìn thấy vẻ mặt này của cô, nên đều sợ không dám đến gần.

Bên trong phòng bệnh.

“Tiểu Y, em ngồi thiền đi, lần này anh sẽ không để em ngủ thiếp đi đâu, nhưng có thể sẽ cảm thấy rất đau, nên em nhất định phải kiên trì đến cùng, hiểu chưa?” Diệp Thiếu Xuyên nói.

“Anh Tiểu Diệp, em không sợ đâu, anh bắt đầu đi.


Khuôn mặt xinh xắn có chút huyết sắc của Hạ Vũ Y tràn đầy vẻ nghiêm túc, cô bé gật đầu.

“Được, vậy anh bắt đầu đây.


Diệp Thiếu Xuyên vừa nói dứt lời, bèn rút ra từng cây kim bạc, tốc độ vừa nhanh vừa chính xác đâm kim
bạc vào huyệt đạo của Hạ Vũ Y.

Hạ Vũ Y đã cởi bỏ quần áo bệnh nhân, trên người chỉ mặc mỗi nội y, thân hình gầy yếu trắng như ngọc, dù vậy chỗ cần lồi vẫn lồi, chỗ cần lõm vẫn lõm, nhưng trong lòng Diệp Thiếu Xuyên không có một chút tạp niệm nào.

Tốc độ châm kim của anh rất nhanh, không thể nhìn rõ động tác, trong nháy mắt trên người Hạ Vũ Y đã cắm đầy kim châm.


Nhưng Hạ Vũ Y không hề thấy đau, ngược lại những chỗ được châm kim còn cảm thấy hơi ấm nhàn nhạt.

Nửa tiếng nữa đã trôi qua, hơn trăm cây kim bạc đã phủ kín trên người Hạ Vũ Y, chủ yếu là chạy dọc theo nhậm đốc nhị mạch trong cơ thể, kim châm cắm dày đặc trên người, nhìn cô bé giống như một con nhím.

Động tác của Diệp Thiếu Xuyên vẫn không dừng lại, nhanh như chấp từng cây kim đâm xuống, cho đến khi những cây kim cuối cùng đâm xuống, sắc mặt của cô bé đã trở nên có chút tái nhợt.

“Anh Tiểu Diệp, em đau quá…”
Lúc này, Tiểu Y mới cảm thấy một luồng khí lạnh thấu xương, đâm thủng da thịt, sắc mặt tái nhợt, đau
đớn kêu lên một tiếng.

“Tiểu Y, cố gắng chịu đựng một chút.


Diệp Thiếu Xuyên miệng nói nhưng động tác trên tay vẫn không dừng lại, hết kim bạc rồi, đầu ngón tay giống như mũi kiếm, bấm từng cái lên người Hạ Vũ Y, chân khí trong cơ thể cô bé cuộn trào, gầm rú.

Mỗi lần ngón tay ấn xuống, Hạ Vũ Y lại kêu lên một tiếng thảm thiết xé rách tâm can, khiến người khác thấy mà đau lòng.

Cơ thể gầy yếu run rẩy kịch liệt, sắc mặt tái nhợt.


Diệp Thiếu Xuyên biết đây là phản ứng cuối cùng của khí lạnh Cửu Âm
Tuyệt Mạch, một khi đả thông được tuyệt mạch, khí lạnh sẽ tiêu tan.

Chỉ là hiện tại, khí lạnh cuộn trào mãnh liệt, đóng băng huyệt đạo kinh mạch, muốn đả thông chỉ có thể dựa vào chân khí để mở ra thôi.

Cũng may là anh đã sớm đoán trước được điều này, nên đã dùng kim bạc để phong ấn huyệt đạo, không cho khí lạnh dồn dập thoát ra ngoài, nếu không sợ là lúc này Tiểu Y đã trở thành một tác phẩm băng điêu khắc ròi.

Nhưng cho dù là vậy, anh cũng không dám lơ là chút nào, âm thầm vận chuyển công pháp nâng chân khí lên mức mạnh nhất, ngoan cường vững
chắc xâm nhập vào cơ thể Hạ Vũ Y.

.