Trong lòng Diệp Thiếu Xuyên vui mừng, nhưng rất nhanh liền ý thức được hỏi trước mặt cô nhóc có chút không tốt lắm, vội vàng thu hồi nụ cười, tránh hiểu lầm nói: “Mau ngồi
yên, chớ suy nghĩ lung tung, trước em ngủ một giấc, tỉnh lại là tốt rồi.


Vừa nói, vừa chỉ điểm một chút trên huyệt đạo của cô nhóc.

Một giờ sau, Diệp Thiếu Xuyên thu hồi cây kim cuối cùng, cảm nhận kinh mạch trống rỗng, cười khổ một tiếng, ngồi xếp bằng điều chỉnh hơi thở.

Ước chừng qua hơn bốn mươi phút, anh mới mở mắt ra, khôi phục hai thành chân khí.

Nhưng cho dù là như thế, anh vẫn cảm giác mệt mỏi vô cùng như trước.

Lần này châm cứu, so với bảy lần trước cộng lại còn mệt hơn, chủ yếu là kinh mạch huyệt đạo đầu quá tỉ mỉ, anh phải tập trung tinh thần hoàn toàn, hơn nữa mỗi một lần hành châm còn phải kiểm soát chân khí,
truyền chân khí không thể nhiều, cũng không thể thiếu.


Nếu nhiều, sẽ tổn thương đầu óc của cô bé, nếu ít, khí lạnh lại không cách nào xua tan, nhất định phải chính xác tới cực điểm.

Cũng chính vì vậy, mới khiến cho anh cảm giác so với đại chiến ba ngày ba đêm còn mệt mỏi hơn, thật may, tất cả đều được giải quyết, bây giờ chỉ muốn tìm một chỗ ngủ một giấc thật ngon, nghỉ ngơi một chút.

Có điều ngay lúc này, anh nghe thất cửa truyền tới hàng loạt tiếng ồn ào, mơ hồ còn có người đẩy cửa ầm ầm, khiến cho anh rất khó hiểu.

Két két…
Anh đi tới, mở cửa, bất ngờ không kịp đề phòng, một bóng người té vọt vào, anh sững sốt một chút, đối phương trực tiếp té vào trong ngực anh, đưa tay một cái, anh trực tiếp giữ được đối phương.

Một mùi thoang thoảng xông vào mũi, lập tức anh biết trong ngực là một người phụ nữ, hơn nữa mùi thơm này rất quen thuộc, trong ngực không ai khác, chính là Quan Tiểu Hà.

“Khốn kiếp, anh lại đẩy tôi…” Quan Tiểu Hà ngã trong ngực Diệp Thiếu Xuyên, vẫn còn đang chửi rủa, nhưng một khắc sau cô liền không nói, một
khuôn mặt đẹp liền ửng hồng.

“Tiểu Hà, cô có sao không?” Diệp Thiếu Xuyên còn không biết chuyện gì xảy ra, ôm Quan Tiểu Hà lại hỏi, có điều rất nhanh anh cũng cảm giác không được bình thường, trên tay là thứ gì, mềm mềm, êm ái…
Không đúng!
Mặc dù Diệp Thiếu Xuyên vẫn là một đại xử nam, nhưng không phải kẻ ngốc, chẳng qua là trong nháy mắt, cũng biết mình ôm lấy thứ gì, trong lòng hiển lên một chút lúng túng, mặc dù trên tay truyền tới cảm giác thật thoải mái, nhưng loại thoải mái này, bây giờ như thế nào anh cũng ngại
nói ra.

Xin lỗi!
Da mặt Diệp Thiếu Xuyên dày đi nữa, lúc này cũng không thể không nhúc nhích, Quan Tiểu Hà giống như người bị điểm huyệt đạo vậy, không nhúc nhích, anh lại không thể bất động, bản năng liền muốn rút tay lại.

Chỉ là ngoài dự liệu của anh, Quan Tiểu Hà dưới nách lại đột nhiên căng
thẳng, khiến cho tay không thể nào rút ta.


Quan Tiểu Hà luôn luôn tùy tiện, hào sảng đại khí, lúc này mắc cỡ giống như một thiếu nữ vậy, cô cũng phát giác động tác của Diệp Thiếu Xuyên, chẳng qua là theo bản năng muốn co người lại, lại không ngờ ngược lại để cho tay Diệp Thiếu Xuyên cũng không rút được, giống như cô cố ý không để cho Diệp Thiếu Xuyên rút tay ra vậy.

“Lần này xong rồi!”
Trong lòng Quan Tiểu Hà kêu rên, hận không lập tức tìm một cái lỗ để chui vào, nhiều người như vậy cũng nhìn cô, ánh mắt kia, không phải lên
án Diệp Thiếu Xuyên, ngược lại càng giống như lên án cô, nói cô lưu manh vậy.

Biết tiếp tục như vậy không được, cô cũng không biết khí lực từ nơi nào tới, chợt từ trong ngực Diệp Thiếu Xuyên nhảy ra ngoài, mặt đỏ lên như mông khỉ, nhưng lại không rời đi, ngược lại hét lớn về phía mọi người vây xem: “Nhìn cái gì vậy, chưa thấy qua sao, mới vừa rồi là tên cháu trai nào đẩy tôi, đứng ra đây!”
Cô đây là muốn chủ động khơi mào mâu thuẫn, hình ảnh mới vừa rồi quá lúng túng, vừa nghĩ tới loại hình ảnh đó, cô cũng cảm giác tựa như bàn tay vẫn còn ở trước ngực, cả người đều
nóng lên.

“Nhất định phải dời sự chú ý!”
Quan Tiểu Hà cưỡng bách bản thân tỉnh táo lại, ánh mắt tràn đầy tức giận, nhìn chằm chằm mọi người trước mắt, nhìn sang từng người một, giống như đang nhìn kẻ thù không đội trời chung.

Cuối cùng, ánh mắt cô rơi trên người một ông già ở giữa mặc âu phục giày da, lay hai bắp đùi thon dài bước đi tới, chất vấn: “Là ông sao?”
“Cái gi là tôi?” Sắc mặt lão già đó trong nháy mắt liền biến đổi.

Mà lúc này, Diệp Thiếu Xuyên cũng tỉnh hồn lại, trên mặt lúng túng chợt lóe rồi biến mất, ánh mắt lại xuôi theo ánh mắt của Quan Tiểu Hà, nhìn sang những người đó.

Ồ, đều là người quen!

Đúng vậy, trước mắt phần lớn đều là người quen, lão già đang bị Quan Tiểu Hà chất vấn là Ngô Nguyên Lượng trước cùng anh cá cược, bên cạnh Ngô Nguyên Lượng là Trương Hạc Minh, còn những người khác, tất cả đều là những giáo sư chuyên gia.

Lần này, không cần nghĩ cũng biết đã xảy ra chuyện gì, Diệp Thiếu Xuyên nhìn Trương Hạc Minh, khóe miệng
nhếch lên, lộ ra một nụ cười giống thật mà lại là giả.

Mỉm cười này của anh rơi vào trong mắt Trương Hạc Minh, bản năng cảm thấy không thoải mái, giống như con mồi bị thợ săn nhìn chăm chú vào, cả người đều khó chịu.

“Tôi nhớ ra rồi, mới vừa rồi chính ông đẩy tôi, khốn kiếp, cho là tôi dễ ăn hiếp lắm phải không?” Quan Tiểu Hà vô cùng phẫn nộ rống giận về phía Ngô Nguyên Lượng.

“Nói bậy nói bạ, cái gì là tôi đẩy cô, tôi cũng chưa đụng tới cô…” Bị Quan Tiểu Hà nhìn chằm chằm, Ngô Nguyên Lượng theo bản năng cũng
có chút đuối lý, ấp úng nói.

.