Nhìn thấy cảnh tượng này, Diệp Thiếu Xuyên biết rằng những gi mình nói tối hôm qua đã cho cô gái thêm hi vọng vào tương lai.
Nhìn cửa sổ đang mở, gió mùa thu mát mẻ, anh vội vàng bước tới đóng lại, đồng thời hỏi: “Tiểu Y đợi anh lâu ròi à?”
“Đúng rồi, sáng sớm em đã tỉnh dậy, nhưng không thấy anh Diệp và chị Lữ đâu.
Em cứ tưởng là tối qua mình nằm mơ thôi, nhưng mà chị Tiểu Hà nói với em rằng hôm nay anh sẽ đến nữa.” Hạ Vũ Y cười nói.
“Chị Tiểu Hà?” Khi nghe đến cái tên này Diệp Thiếu Xuyên cau mày.
“Đúng rồi, chị Tiểu Hà là y tá chăm sóc cho em đó.
Chị ấy có mối quan hệ tốt nhất với em.
Chị ấy còn thường mua cho em đò ăn và đồ chơi nữa.”
Vừa nói, cô vừa chỉ vào những món đồ chơi xinh xắn trong góc phòng bệnh, bao gồm búp bê Barbie và những chú gấu bông to bự, tất cả đều thể hiện phong cách nữ sinh ngây thơ.
Nhưng nhìn thấy cảnh tượng này, Diệp Thiếu Xuyên lại cảm thấy chua xót, một cô gái như Tiểu Y, bình thường sẽ có rất nhiều bạn bè xung
quanh, cùng học hành cùng vui chơi.
Còn cô chỉ có thể nằm trong phòng lạnh lẽo, chờ chết, một tờ chẩn bệnh kia đã sớm phá hết tất cả hy vọng của cô, mãi đến khi gặp được anh.
“Tiểu Y, anh nhất định sẽ chữa lành cho em.”
Đối diện với đôi mắt trong sáng và đẹp đẽ của cô gái, Diệp Thiếu Xuyên nghiêm túc nói.
“Em biết mà, anh Tiểu Diệp là một thần y.” Hạ Vũ Y nhanh chóng gật đầu, nụ cười mang theo sự chân thành, ánh mắt như nhìn xuyên thấu được Diệp Thiếu Xuyên, có thể thấy cô vô cùng tin tưởng.
Ha ha, ừm anh là thần y.
Diệp Thiếu Xuyên rất vui vẻ, bước tới đỡ cô gái nằm xuống, lại dặn dò: “Đúng rồi, hiện tại em vẫn còn yếu, cần từ từ dưỡng thương.
Bây giờ mùa thu đến rồi, bên ngoài có chút lạnh, nên đừng tùy tiện mở cửa sổ, cũng nên chú ý đồ ăn…”
Diệp Thiếu Xuyên chưa kịp nói xong, Tiểu Y đã vội vàng gật đầu: “Vâng ạ, em nghe anh Tiểu Diệp hết.”
“Tiểu Y ngoan quá, nhưng anh quên mất, nói với em cũng không ích gì, tí nữa dặn chị Tiểu Hà của em vậy, cô ấy là người chăm sóc cho em, chuyện ăn uống sẽ nói cho cô ấy.”
Diệp Thiếu Xuyên nói.
“Bác sĩ Diệp, anh muốn nói gì với tôi vậy?”
Đúng lúc này, một tiếng bước chân đột nhiên đi vào, cửa phòng cót két mở ra, đồng thời vang lên một tiếng nói thanh thúy.
Ngay lúc Diệp Thiếu Xuyên nhìn lên, anh bỗng nhìn thấy một người phụ nữ có thân hình vô cùng nóng bỏng mặc đồng phục y tá bước vào, khuôn mặt xinh đẹp buồn vui lẫn lộn, đôi mắt sáng liếc nhìn, đầu tiên là liếc anh một cái, sau đó nhìn Hạ Vũ Y, cười nói: “Tiểu Y, đây có phải là bác sĩ Diệp mà em nói không?”
Bước tới chỗ Diệp Thiếu Xuyên, cô duỗi tay ra cười nói: “Chào bác sĩ Diệp, tôi tên là Quan Tiểu Hà, tôi là y tá chịu trách nhiệm chăm sóc cho Tiểu Y, hôm qua lúc anh đến là thời gian nghỉ ngơi của tôi, nên anh không nhìn thấy tôi.”
“Chào cô, tôi tên là Diệp Thiếu Xuyên.”
Diệp Thiếu Xuyên nắm chặt bàn tay nhỏ bé mềm mại rồi nhanh chóng buông ra, nhưng ánh mắt không khỏi liếc nhìn thân thể cực kỳ nóng bỏng của Quan Tiểu Hà, ngay cả bộ đồng phục thùng thình của y tá cũng không che được dáng người nóng bỏng kia, có lồi có lõm, còn thêm gương mặt
xinh đẹp kia, thật sự là để cho người ta khó mà giữ được bình tĩnh.
Thực lòng mà nói, thân hình của Lữ Thanh Tuyết vốn đã không tệ rồi, nhưng so với Quan Tiểu Hà thì vẫn kém hơn một chút, ít nhất thì chỗ cao ngất kia cũng không phải cùng một cấp bậc.
Nhưng mà, dù sao Diệp Thiếu Xuyên cũng là một người tu luyện có thành tựu, trong lòng có gợn sóng, nhưng cũng lập tức bị anh chèn lại, tiếp tục nói chuyện với vẻ mặt thoải mái: “Vừa rồi tôi đã nói với Tiểu Y về tình hình của cô bé.
Tình cờ là đang nói về chế độ ăn uống, tố chất thân thể của cô bé rất yếu, cần điều dưỡng nhiều,
phải đặc biệt chú ý đến chế độ ăn uống.
Không được anh uống đồ có tính hàn, nhiệt độ phòng không được quá thấp và không nên mở cửa sổ…”
Diệp Thiếu Xuyên dặn dò thêm một số điều..