Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Chu Vi có chút kỳ lạ hỏi, cảnh tượng trước mắt sao mà quen thuộc như vậy, giống như đã từng nhìn thấy ở đâu đó…
“Thiếu Xuyên nói muốn giúp Tiểu Y làm rõ mạch lạc, trước tiên phải tiêu tán một phần khí lạnh, sau đó dùng kim châm vào huyệt đạo, sau đó mới dùng chân khí dẫn đạo…” Lữ Thanh Tuyết do dự một chút, nhỏ giọng nói.
Sở dĩ cô nói thầm vì cô cảm thấy cảnh tượng trước mắt quá hoang đường, không giống chữa bệnh mà có chút giống trong phim truyền hình võ hiệp.

Chỉ là trong phim truyền hình võ hiệp đều là giả, những chuyện mà Diệp Thiếu Xuyên nói cũng vô lý, nhưng cô ngại nói ra.
“Kim châm vào huyệt đạo, chân khí dẫn đạo?” Chu Vi vừa nghe đã trợn tròn mắt, ngơ ngác nhìn cảnh tượng
trước mắt, trong lòng cảm thấy không chân thực.
“Chẳng lẽ lời người đó nói là thật sao?” Ngay sau đó, bà cũng tự lẩm bẩm, âm thanh cực nhỏ, Lữ Thanh Tuyết cũng không nghe ra câu gì, nhưng vẻ mặt càng ngày càng kích động.

“Cô đang nói cái gì vậy?”
Lữ Thanh Tuyết hỏi.
“Không sao, không sao, Tiểu Diệp đang bận, chúng ta đừng quấy rầy cậu ấy, đứng một bên nhìn là được rồi.” Chu Vi nói, bước tới quan sát thật kỹ, quả nhiên là không nói gì
nữa.
Lữ Thanh Tuyết nhận ra rằng, dù cô có muốn hỏi thêm câu nào thì vị giáo viên của mình không muốn nói nữa, cô cũng biết rằng tự hỏi mình là vô ích, dứt khoát cũng không nói thêm gì nữa.
Phòng bệnh hoàn toàn yên lặng, chỉ có tiếng Diệp Thiếu Xuyên vận động.
Phải mất nửa tiếng sau Diệp Thiếu Xuyên mới dừng lại, vẻ mặt vốn dĩ khá sung sức của anh bây giờ lộ ra dấu vết mệt mỏi, sau khi thở ra một hơi, Diệp Thiếu Xuyên liền nhảy xuống giường.
Chưa kịp cùng Chu Vi và Lữ Thanh Tuyết nói chuyện, anh đã phải tháo những cây kim bạc trên đầu Hạ Vũ Y xuống, đỡ bệnh nhân nằm xuống giường, sau khi cô gái nằm xuống lại phá lệ an tường, khóe miệng còn mỉm cười, giống như đang trong một giấc mơ.
“Có lẽ, trong mơ không có thống khổ!”
Nhìn thấy Hạ Vũ Y đang ngủ yên ổn, trong lòng Lữ Thanh Tuyết thầm nghĩ.
“Cô Chu, chị Lữ, hôm nay chỉ tới đây thôi.

Tôi vừa giúp Tiểu Y thanh trừ khí lạnh.

Hiện tại em ấy đã khỏe hơn rồi, nhưng chuyện này không phải chuyện trong thời gian ngắn có thể
giải quyết.


Cũng không còn sớm đâu, chúng ta về sớm một chút nghỉ ngơi đi!” Diệp Thiếu Xuyên nói.
“Đúng vậy, hiện tại quả thực cũng đã muộn ròi.”
Chu Vi vốn muốn hỏi Diệp Thiếu Xuyên rất nhiều chuyện, nhưng Diệp Thiếu Xuyên nói giờ đã là nửa đêm, đành phải thu hồi vấn đề, gật đầu nói: “Nên về nghỉ thôi.”
“Chúng ta đi rồi, Tiểu Y phải sao đây?” Lữ Thanh Tuyết hỏi.
“Đừng lo lắng, vào tối mai tôi sẽ gặp lại em ấy.

Em ấy đang trong tình trạng rất tốt và sẽ không có vấn đề gì.

Tôi
sẽ nói với Trâu viện trưởng, không cần dùng bất kỳ loại thuốc và phương pháp điều trị nào cho Tiểu Y nữa.” Diệp Thiếu Xuyên mỉm cười, sự mệt mỏi trên gương mắt không thể dấu được.

Theo lý thuyết, với cảnh giới tu vi của anh bây giờ, ngay cả khi anh chưa hoàn toàn bình phục, cũng sẽ không cảm thấy mệt mỏi vì thiếu ngủ như vậy, nhưng do vừa sơ tán khí lạnh, hao phí không ít tinh thần cùng chân khí của anh.
Cũng may là anh đã đả thông Nhâm Mạch, khôi phục sáu phần sức lực, nếu không, sợ rằng đã mệt xỉu rồi.
“Đám người Trương Hạc Minh có đến giở trò gì không?” Lữ Thanh Tuyết vẫn có chút lo lắng.
“Hẳn là sẽ không, có lẽ bọn họ đã nhận được tin tức, sẽ không ghim trong lòng, tự nhiên sẽ không làm gì Tiểu Y đâu.” Diệp Thiếu Xuyên mỉm cười.
“Tiểu Diệp, ý của cậu là…” Hai mắt Chu Vi sáng lên khi nghe thấy lời này, bà như hiểu ra điều gì đó, chỉ vào Diệp Thiếu Xuyên nói: “Vậy là cậu thừa biết Vương phó bí thư sẽ phản ứng như vậy rồi?”
“Tôi không biết phản ứng của Vương phó bí thư thế nào, nhưng tôi có thể
đoán được, người bình thường nghe nói đến có thể trị hết ung thư sẽ có phản ứng gì..