Lữ Thanh Tuyết nhìn mà đau lòng, vội vàng nói: “Đó đều là những kẻ lang băm, ăn nói vớ vẩn, họ không chữa được cho em mới nói như vậy.

Họ đều là những người vô dụng, Thiếu Xuyên nhất định có thể chữa khỏi cho em.

Nói đến đây, cô giống như đang tìm kiếm sự khẳng định, ánh mắt hướng đến Diệp Thiếu Xuyên.

Nếu Ngô Nguyên Lượng và những người khác nghe thấy lời này của cô, đoán chừng có thể tức chết, mỗi người bọn họ đều là những giáo sư chuyên gia nổi tiếng, đến miệng Lữ thanh Tuyết, lại trở thành trở thành những kẻ lang băm, những người vô dụng.

“Đúng vậy, những bác sĩ đó đều là những kẻ lang băm, họ không biết chữa bệnh.

” Diệp Thiếu Xuyên ung dung nở nụ cười, đi qua, nói: “Anh không giống vậy, anh là thần y.



‘Thần y?
Cô gái kinh ngạc nhìn anh.

“Đúng vậy, chính là thần y, anh không chỉ có thể chữa khỏi cơ thể của em, mà còn có thể khiến em sống lâu và khỏe mạnh hơn rất nhiều người.

” Diệp Thiếu Xuyên nói, nhẹ nhàng lấy tay cô gái ra khỏi chiếc chăn, đặt hai ngón tay lên, cổ tay mảnh khảnh, giống như em bé, mềm mại bóng loáng, nhưng lại lạnh ngắt.

Mặc dù ngay từ đầu anh đã nhìn ra cô gái là một Cửu Âm Tuyệt Mạch, nhưng rốt cuộc vẫn chưa thực sự chẩn đoán qua, cũng không biết rõ khí lạnh trong cơ thể đã tới mức độ
nào, đương nhiên cần phải bắt mạch xem xét một lần.

Hai ngón tay vừa đặt lên cổ tay cô gái, có một luồng khí lạnh đáng kinh ngạc toát ra từ trong cơ thể, giống như có linh tính, dọc theo hai ngón tay, lao về phía anh, hung tợn bá đạo, hai ngón tay trong nháy mắt liền trở nên cứng đờ lạnh cóng.

“Quá lợi hại.


Trong lòng Diệp Thiếu Xuyên chấn động, nhưng ngoài mặt lại không thay đổi giọng nói nét mặt, vận hành công pháp, đột nhiên không ngừng xuất hiện một luồng chính khí ấm áp êm dịu, dâng lên hứng lấy khí lạnh.

Vài ngày sau, khí lạnh được loại trừ, anh cũng thành công truyền một luồng chính khí vào cơ thể cô gái.

Khác với điều trị chẩn đoán của người thường, khí lạnh trong cơ thể cô gái này quá nghiêm trọng, Cửu Âm Tuyệt Mạch cực kỳ bá đạo, bắt mạch thông thường không thể thấy rõ được khí lạnh trong cơ thể cô đã đến mức độ thân thể, chỉ có thể thông qua chính khí.

“Vậy mà đã xâm nhập vào não rồi?”
Sau bữa này, sắc mặt Diệp Thiếu Xuyên tái nhợt thở ra một hơi, trong lòng vô cùng hoảng sợ, khó trách bệnh viện kiểm tra là khối u não, khí

lạnh trong người cô gái này đã đến mức xâm nhập vào não, trên cơ bản là chết trong một sớm một chiều, có lẽ trong khoảnh khắc não bị đông cứng, hoàn toàn chết đi.

Mặc dù Diệp Thiếu Xuyên đoán được tình hình có hơi nghiêm trọng, nhưng không ngờ lại nghiêm trọng đến mức này, đến cả anh, cũng không dám khẳng định mình có thể giúp cô gái vượt qua được cửa ải này.

“Rốt cuộc cũng phải thử một lần, chẳng qua chỉ liều 50% tu vi, phát huy kim châm đoạt hồn, nghịch thiên đổi mệnh.

” Trong lòng Diệp Thiếu Xuyên thầm nghĩ, cũng đã có quyết định.

Vào lúc này, dù không phải vì cá cược, anh cũng quyết định dùng toàn bộ sức lực cứu chữa cho cô gái.

“Tiểu Diệp, tình trạng như thế nào?” Khi Diệp Thiếu Xuyên đang chuẩn mạch, Chu Vi, Lữ Thanh Tuyết còn có cô gái đều không nói chuyện, chỉ im lặng chờ đợi, thấy anh mở mắt, liền vội vàng hỏi.

“Có hơi nghiêm trọng.

” Diệp Thiếu Xuyên nói.

Vừa nghe thấy câu này, vẻ mặt của Chu Vi và Lữ Thanh Tuyết đột nhiên cứng đờ lại, nhưng câu nói tiếp theo của Diệp Thiếu Xuyên, lại khiến cho bọn họ thở phào nhẹ nhõm.


“Vẩn nằm trong phạm vi cỏ thể kiểm soát.


“Có thể nói hết câu một lần không, suýt chút nữa dọa chết người rồi.

” Chu Vi chỉ tay về phía Diệp Thiếu Xuyên cười khổ, nhưng trong lòng lại càng tò mò, không biết Diệp Thiếu Xuyên định cứu chữa thế nào.

Nhưng bà lại không hỏi nhiều thêm, mà chỉ nói: “Tiểu Diệp, tôi có thể giúp được gì không?”
“Nhất định có rồi.

”.