“Nếu đồng ý, vậy tiếp theo liền đến đánh cược cụ thể, dựa theo kỳ hạn trên bệnh án này mà nói, chỉ cần khiến cho bệnh nhân sống qua một tháng, coi như thắng đánh cược, có đúng hay không?” Diệp Thiếu Xuyên hỏi lại.

“Không sai, chỉ cần vượt qua được một tháng, dù là một ngày, cũng coi là thắng.

” Trương Hạc Minh vội vàng nói, nhìn biểu tình của anh, giống như
rất sợ Diệp Thiếu Xuyên đổi ý, đồng thời la lớn: “Cậu còn có vấn đề gì, mau hỏi đi, chớ lân la dài dòng.


“Đây không phải là lời nói suông, chỉ là trình tự bình thường của các cuộc cá cược mà thôi, mặc dù là cá cược, nhưng luôn phải có một số điều kiện, lẽ nào không cần nói gi hết sao, vậy mà vẫn cá cược được?”
Diệp Thiếu Xuyên cười chế nhạo một tiếng, ánh mắt khinh thường nhìn Trương Hạc Minh.


Thần sắc của Trương Hạc Minh sựng lại khi nghe những lời này, xém chút không thở được, sắc mặt đã có hơi tái xanh, nhưng không biết nên phản bác lại như thế nào.

“Trương phó viện trưởng, ông cũng định tham gia cá cược sao?” Trâu Trường Xuân lúc này ở bên cạnh mập mờ hỏi một câu, y thuật bỏ đi của Trương Hạc Minh, ông ta hiểu rất rõ.

“Tôi…không tham gia!” Trương Hạc Minh nhìn Trâu Trường Xuân, trong lòng vô cùng phẫn nộ, hai mắt dường như sắp phun ra lửa, nghiến răng nghiến lợi nói.

Bản thân ông ta có mấy phần bản lĩnh, ông ta hiểu rõ nhất, làm sao có thể tham gia vào.

Chỉ là vừa nghĩ tới cái lão già Trâu Trường Xuân lại dám nói với mình
như vậy, trong lòng ông ta hận không thể một dao chém chết đối phương, đồ lão già, lão tử sớm muộn gì cũng làm cho ông mất mặt…
Trâu Trường Xuân đương nhiên hiểu rõ sự căm hận của trong lòng Trương Hạc Minh đối với mình, nếu là thường ngày, nói không chừng ông ta đã nhượng bộ, lão tử không đụng đến ông, thì cứ tránh đi.

Nhưng bây giờ ông ta lại biết là không thể, nếu đã mất hết mặt mũi rồi, vậy thì không cần phải chịu nhục nữa.

Ông ta lúc này, đương nhiên sẽ không bỏ qua cho Trương Hạc Minh, trong miệng vẫn nói: “Nếu đã không tham gia, ông xen vào làm gì, cút qua
một bên.

ơ…
Những người có mặt vừa nghe xong, đều không kiềm được mà hít một hơi, Trâu Trường Xuân ăn gan hùm mật báo, uống canh xương hùm ư, lại nói những lời như vậy với Trương Hạc Minh, lẽ nào ông ta không sợ Trương Hạc Minh ông anh vợ này gây khó dễ cho ông ta sao?

Những ngày qua, Trâu Trường Xuân và Trương Hạc Minh tranh giành cấu xe lẫn nhau, Trương Hạc Minh luôn là người cười đến cuối cùng, nhưng lại không ngờ rằng Trâu Trường Xuân lại im lặng, đây là muốn làm mất mặt,
không để ý đến sao?
“Ông…”
Trương Hạc Minh cũng mở to mắt, kinh ngạc nhìn Trâu Trường Xuân, chỉ tay về phía đối phương, sao lại không nói được gì, đồ lão già này, phản thiên rồi….

Trâu Trường Xuân trong lòng lại cảm thấy sảng khoái như uống được một bát nước lạnh vào mùa hè, sự uất ức nhiều năm được giải tỏa, cảm giác này, quả thật là quá tốt.

Đối với biểu cảm Trương Hạc Minh, ông ta căn bản không thèm nhìn một cái,chỉ cười với Diệp Thiếu Xuyên
nói: “Bác sĩ Diệp, cậu nói tiêp đi.

“ừm.


Diệp Thiếu Xuyên gật đầu, tiếp tục nói: “Tiếp theo sẽ nói thẳng đến cuộc cá cược, bệnh nhân tôi đã chọn xong ròi, các vị cũng đều đã đồng ý, vậy thì phải xem bản lĩnh của hai bên chúng ta, nhưng trước đó, tôi muốn bổ sung thêm một câu, nếu bên tôi ra tay cứu trước, bệnh nhân sống qua được một tháng, có phải là tôi đã thắng?”

“Là có ý gì?”
Một số chuyên gia nhất thời chưa hiểu ra.

Nhưng Ngô Nguyên Lượng lại hiểu rõ, đối với việc điều trị bệnh nhân nếu đã có thứ tự trước sau, vậy thì phải đơn giản thẳng thắng một chút, Diệp Thiếu Xuyên nói câu này, chính là đề phòng tranh cãi phía bên mình, quay đầu một cái ông ta đã chữa khỏi bệnh cho bệnh nhân, phía bên mình lại nói bản thân cũng có cách, vậy há không phải lại tranh cãi không ngừng.

Nhưng ông ta từ trong lời nói của Diệp Thiếu Xuyên, lại cảm nhận được sự không tự tin của Diệp Thiếu Xuyên, lải nhải nhiều như vậy, không phải là biểu hiện của việc không tự tin sao?
‘Đương nhiên là cậu thắng, nhưng tôi
cũng bổ sung thêm một câu.

.