Yến tiệc được tổ chức ngoài trời, người tham dự đều là các đại thần chức cao vọng trọng, một số còn là thân thích của hoàng gia.

Vừa tiến vào, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía nàng và hắn.

Nguyên nhân vì sao chắc cũng chả cần nói nữa.

Ngồi trên vị trí cao nhất là đế vương một thân hoàng bào chói lóa, bên cạnh là nữ nhân đội mũ phượng, chắc chắn là Hoàng hậu nương nương - mẫu thân của Sở Mạc Vân Phong.

Sở Mạc Vân Phong đi tới, cúi thấp người hành đại lễ.

"Nhi thần bái kiến phụ hoàng, mẫu hậu."
"Thần nữ bái kiến hoàng thượng, hoàng hậu nương nương."_Nàng cũng theo hắn cúi người.

Bên phía trên, tiếng cười có chút khàn khàn vang lên, đoán không nhầm thì người này đã bệnh lâu năm rồi.

"Đứng lên đi."_Giọng nói không giấu nổi vui vẻ của hoàng đế vang lên.

Hoàng hậu nương nương bên cạnh cũng nhìn hắn mỉm cười trìu mến.

"Đa tạ ân điển của phụ hoàng."
Mộc Như Châu theo hắn đến vị trí ngồi được xếp sẵn.

Nàng ngồi bên cánh tay phải hắn.


Nhìn quanh khách khứa đông đủ hết rồi, yến tiệc cũng bắt đầu ca múa.

Tiếng đàn tì bà kết hợp với tiếng gõ trống hòa thành một khúc nhạc du dương, vũ nữ chân trần uốn lượn, tay áo rộng hết rũ lại phất lên, lúc ẩn lúc hiện đường cong mềm mại của nữ tử.

Nàng không có hứng thú với mấy điệu múa này, nàng nghiêng đầu, thấy chỗ ngồi bên cạnh cách mình không xa trống người.

Nhìn cách xếp ghế, chắc chắn người ngồi chỗ ghế trống kia thân phận không kém gì Sở Mạc Vân Phong.

Lúc lâu sau nàng mới biết, hóa ra vị trí trống đó là của Nam Thần vương Cáp Vưu.

Vì trong người hắn có vết thương chưa lành nên xin miễn tham dự yến tiệc, ở phủ điều dưỡng.

Nàng lại đưa mắt nhìn quanh, nhận ra những người đối diện.

Ngồi ở hàng ghế đầu là Lục hoàng tử, tiếp đến là Tây Lăng vương rồi Bình An hầu.

Vậy Thái tử...!
Nàng trộm đưa mắt qua nhìn Sở Mạc Vân Phong, rồi lại qua hắn nhìn một người.

Hóa ra Thái tử Sở Tử Phùng đang ngồi bên cạnh hắn.

"Nhìn đủ chưa?"
Âm thanh không giận mà uy của Sở Mạc Vân Phong trầm thấp vang lên.

Nàng thu lại ánh mắt, hừ lạnh với hắn.

"Thái tử khôi ngô tuấn tú như vậy, ta sao có thể biết thế nào là ngắm đủ."
Hắn nghiêng người về phía nàng, cười trầm thấp: "Nếu muốn, bổn vương có thể giúp nàng ngày ngày ngắm kĩ hắn.

Làm Thái tử phi thì không thể, nhưng làm Trắc phi thì dư sức."
Lời hắn nói nghe chẳng có câu nào lọt tai.

Mộc Như Châu vẫn mỉm cười dịu dàng đối với hắn.

"Nhưng ta chỉ muốn làm Thái tử phi thì biết làm sao bây giờ? Ngài có cách không?"
"Cách thì có đấy."_Nói đoạn, đôi mắt hắn bao trùm lấy toàn thân nàng vào trong con ngươi thâm trầm: "Nhưng nàng có thể làm được? Khiến hắn yêu nàng?"
Nàng lập tức nhướng mày, chốc lát cười hì hì cho qua chuyện.

"Ta chỉ nói chơi thôi.

Ngài làm gì nghiêm túc vậy chứ."
Sở Mạc Vân Phong lấy chum rượu trên bàn uống một ít, hắn chả thèm nhìn qua nàng nữa.


Nàng cũng thu liễm lại, cầm đũa gắp thức ăn trên bàn.

Mỗi bàn được bày rất nhiều đĩa thức ăn, càng là chức cao, đồ ăn càng phong phú.

Ví dụ như chùm nho trước mặt nàng đây, nhìn quanh cũng chỉ có mấy bàn đầu là có.

Sở Mạc Vân Phong bận cười nói uống rượu, nàng thì bận nguyên cứu món ăn trên bàn.

Nàng đã hứa với hắn, chỉ được ăn vài miếng thôi.

Người giang hồ có quy tắc riêng của mình, đương nhiên trong cung cũng có quy tắc nhất định.

Và một trong số đó chính là phép tắc bàn ăn.

Khi uống canh thì không được phát ra tiếng, nhai thức ăn cũng vậy.

Gắp thức ăn cũng không được vươn người hay chạm đũa vào bát.

Đối với nữ nhân, việc ăn vài miếng cho có lệ cũng đã trở thành luật bất thành văn.

Để nhớ hết đống quy tắc này thì không khó, cái khó ở đây chính là thói quen của nàng.

Nhưng khi nhớ đến lời mình chắc nịch hứa với Sở Mạc Vân Phong, nàng đành ngậm ngùi thu đũa lại, dù bản thân ăn vẫn chưa no.

Nàng quay sang ăn nho, nàng lột vỏ rồi cho vào miệng, ánh mắt như có như không nhìn quanh.

Thấy những ánh mắt nữ nhân khác say mê nhìn người bên cạnh mình, nàng cười mỉm, tiếp tục lột vỏ nho.

Cánh tay áo của Sở Mạc Vân Phong bị một lực nhỏ kéo kéo, hắn vừa quay đầu lại, thì quả nhỏ đã chui tọt vào miệng mình, đã vậy nàng còn híp mắt cười quyến rũ với hắn.


"Vương gia, ngon không?"
Động tác thân mật của cả hai thu hút không ít ánh mắt, trong đó có cả hoàng đế và hoàng hậu nương nương trên cao.

Sở Mạc Vân Phong cũng để ý đến những cái nhìn kia, hắn vòng tay qua ôm lấy eo nàng, kéo sát nàng vào ngực mình, hắn cúi đầu xuống thì thầm, động tác vô cùng thân mật.

"Chỉ cần đồ nàng đưa, thuốc độc bổn vương cũng uống."
Mộc Như Châu cảm nhận được ánh mắt của Thái tử Sở Tử Phùng nhìn qua họ.

Khi Sở Mạc Vân Phong vừa dứt lời, lông mày của Thái tử cũng nhíu lại, trên mặt hiện rõ dòng chữ: vô dụng.

Nàng ngửa cổ lên, chóp mũi của nàng đụng vào môi lạnh của hắn, mặt ngay lập tức đỏ lên, nàng giả vờ xấu hổ quay đi, lúng túng thoát ra khỏi vòng tay hắn.

Giờ đây, ai nhìn vào cũng thấy vị Thân vương gia lắm thê thiếp kia cực kỳ yêu chiều nữ nhân trong lòng kia hết mực.

Số ít thì thầm chúc mừng, một số thì ghen tị, nhưng phần nhiều là thất vọng cho nữ nhi của mình.

Trong không khí nhộn nhịp vui vẻ đó, hoàng hậu nương nương cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện với Sở Mạc Vân Phong.

"Thân vương, ngài cũng nên lập vương phi rồi."
Nháy mắt, không khí trở nên gượng gạo hẳn.

*.