01

Đây là ngày thứ hai chúng tôi tập trung tại địa điểm quay chương trình sinh tồn.

Có tất cả hai mươi ngôi sao, phần lớn là những diễn viên và ngôi sao nổi tiếng trong giới.

Nhưng chỉ qua một đêm, tất cả nhân viên đều biến mất, và khách mời được khóa trong một căn phòng nhỏ.

Vì là chương trình sinh tồn, nên tính đến thời điểm này chúng tôi đã gần 15 giờ không ăn bất cứ thứ gì.

Giang Khải ngồi trên sofa hút hết một điếu thuốc, rồi đứng dậy, tức giận đá vào cửa.

"Đạo diễn đâu? Tại sao lại khóa chúng tôi ở đây? Chương trình sinh tồn tồi tệ gì thế này, tôi không quay nữa."

Cánh cửa dường như đã được gia cố lại, không hề nhúc nhích một chút nào.

"Ai lại làm chương trình giải trí mà nghệ sĩ không ăn uống gì trong 15 tiếng? Còn không có kịch bản, ở đây một ngày tôi đã chán ngấy!

"Không mở cửa à, muốn chúng tôi chết đói ở đây à?

"Vậy tôi gọi cảnh sát, đợi cảnh sát đến xử lý!"

Giang Khải lập tức cầm điện thoại gọi đi, tiếng "tút tút" vang đều trong căn phòng im lặng.

Cuộc gọi báo cảnh sát này hoàn toàn không thể thực hiện được.

Mọi người đều im lặng.

An Nhiễm đứng bên cạnh, môi run rẩy: "Tại sao cả cuộc gọi khẩn cấp cũng không gọi được? Không phải là cuộc gọi khẩn cấp sao? Tại sao lại không gọi được?"

Giang Khải thử năm lần đều không được nên tức giận ném điện thoại vào thùng rác.

Mọi người đều hiểu hành động bức xúc của Giang Khải lúc này, nhưng không dám điên cuồng theo anh ta.

Tôi suy nghĩ một lúc, rồi mở miệng:

"Tôi cảm thấy, những chuyện này không phải do ekip chương trình làm.

“Mọi người nhìn trán của Giang Khải kìa."

02

Mọi người đồng loạt nhìn về phía Giang Khải, anh ta đang đứng một mình tựa vào tủ.

Trên mặt Giang Khải hiện lên hai chữ "An Tĩnh" khắc trên da, chảy máu.

(安靜/An Tĩnh: yên tĩnh, trật tự)

Dòng máu vẫn đang rỉ ra không ngừng.

Người đàn ông từng được ngành giải trí trong nước ca tụng với vẻ ngoài đẹp như thần tiên, nay đã bị hủy hoại nhan sắc.

Ống kính trực tiếp chuyển đến gương mặt đau đớn của Giang Khải, một giọng nữ êm dịu vang lên từ trên đỉnh đầu.

“Anh mất hình tượng rồi đó, một ngôi sao không nên quá nóng tính, chỉ để các bạn đói 15 tiếng thôi, cần gì phải nổi giận đùng đùng?

"Bây giờ thì sao, anh không còn là mỹ nam của giới giải trí nữa, đây chỉ là một hình phạt nhỏ cho anh.

"Nhìn vào máy quay, cười với fan của anh đi nào. Khi khuôn mặt anh bắt đầu phân hủy, nó sẽ càng xấu xa hơn."

Giọng nữ này không có bất kỳ ngữ điệu nào, giống như một cỗ máy đọc sách không cảm xúc, nhưng lại khiến người ta cảm thấy rất quái đản.

Tiếng nói này vang vọng khắp phòng, không thể phân biệt được nơi phát ra âm thanh.

Giang Khải như thể đang bị một thế lực nào đó giữ chặt, bị bắt buộc phô diễn nụ cười trước ống kính máy quay.

Phòng trực tiếp nổ tung, khán giả sục sôi:

"Trời ơi, chương trình giải trí bây giờ dám quay liều lĩnh như thế này sao?"

"Lần đầu tiên thấy chương trình giải trí cỡ lớn như thế này, cảm giác rất thực, trông có vẻ rất đau!"

"Máu này đậm và sánh thế kia, nhìn là biết ngay là túi máu, mọi người bình tĩnh nào, chương trình với kịch bản như thế này tôi đã thấy nhiều rồi."

"Dù chương trình giải trí này có là theo kịch bản tôi cũng chấp nhận, nhưng diễn xuất của anh tôi thực sự đã đạt đến cảnh giới thần thánh!"

Ban đầu, Giang Khải vẫn cố gắng giãy giụa.

Sau đó, ánh mắt anh ta trở nên trống rỗng, mọi thứ lại trở về yên bình.

03.

Giọng nữ này cuối cùng đã có chút cảm xúc, cô ấy bật cười:

"Điều này rất tốt, tôi thích những người ngoan ngoãn như vậy.

"Nhưng hôm nay tôi không đến đây để thuần phục các bạn, tôi chỉ đến đây để chơi với các bạn một trò chơi sinh tồn thực sự."

An Nhiễm sợ hãi đến mức nhấp nhổm.

Cô ta hít một hơi lạnh: "Trò chơi gì vậy? Nhóm sản xuất và nhân viên trước đây đâu rồi? Chúng ta không phải đang quay show truyền hình sao?"

Hệ thống cười một cách lạnh lẽo:

"Họ đã biến mất mãi mãi rồi đấy”

"Mỗi người, mỗi kiểu, cách chết”

"Nhưng nếu các bạn sau này không sống sót, có thể sẽ gặp họ. Câu hỏi quan trọng là, bạn có muốn gặp họ sớm không?

Giọng nói này quá kỳ lạ.

Âm cuối kéo dài nghe khiến người ta sợ hãi.

An Nhiễm sợ đến mức chân mềm nhũn, ngã xuống đất và nôn mửa bên cạnh.

Lúc này, mọi người có mặt cuối cùng cũng nhận ra vấn đề nghiêm trọng.

"Các bạn có thể coi trò chơi này như một show sinh tồn, nhưng cái giá có thể là cái chết thực sự.

"Bất cứ lúc nào cũng có thể kích hoạt hình phạt và các cấp độ phụ thêm có phải rất hiệu quả cho chương trình không?

"Buổi phát trực tiếp này, sẽ được mở ra trên toàn mạng, khán giả có thể tham gia tương tác thời gian thực.

"Người sống sót đến cuối cùng, sẽ nhận được phần thưởng bất ngờ."

Quan sát một chút bên trong phòng, phía trên đột nhiên có thêm nhiều camera mini, được gắn kín đáo trên tường và trần nhà.

Điều đáng sợ hơn là chính chúng tôi, hai mươi khách mời đang bị hoảng loạn.

Còn khán giả trước màn hình xem trực tiếp, chỉ coi đây là một trò chơi trong chương trình và đánh giá hiệu ứng của nó.

"Nghe có vẻ thực sự thú vị, đây mới là show sinh tồn thực sự, những show trực tiếp sinh tồn trước đây quay cái gì vậy, giải trí nên theo kiểu này mà làm."

"Mọi người phản ứng rất thật, cảm giác như đều bị dọa cho sợ hãi, phản ứng này có thể diễn được à?"

"Tôi muốn tham gia chương trình như thế này, chắc tôi không sống nổi ba tiếng."

Tôi nhìn Giang Khải đang nằm trên sàn, ôm mặt khóc lóc, lúc này anh ta đang co ro trong đau đớn.

Giọng nữ của hệ thống lại một lần nữa xuất hiện:

"Trò chơi sinh tồn sẽ sớm bắt đầu, vòng đầu tiên là [Nói Dối]. Tôi sẽ chỉ định một người trả lời câu hỏi của tôi, một khi có người nói dối... hậu quả tự chịu."

"Người vượt qua vòng đầu tiên có thể nhận được thức ăn; người thất bại sẽ trở thành thức ăn."

04.

Mọi người đều lắng nghe quy tắc một cách yên lặng.

Sẽ... bị coi là thức ăn?

Chẳng lẽ người thất bại sẽ trở thành thức ăn cho người vượt qua?

Nghĩ tới đây, tôi nổi cả da gà.

Mọi người ngồi quanh bàn tròn lớn theo chỉ dẫn của hệ thống, hai mươi vị khách mời lần lượt ngồi xuống, chiếc bàn tròn lớn này có vẻ hơi chật.

Vì đã quá lâu không ăn, mọi người bắt đầu rơi vào trạng thái kiệt sức, chỉ muốn mau chóng kết thúc tất cả.

Đầu óc tôi cũng bắt đầu choáng váng.

"Câu hỏi đầu tiên là: Bạn đã ngủ với bao nhiêu fan?"

Câu hỏi vừa được đặt ra, một số người thở phào nhẹ nhõm, nhưng một số người khác lập tức trở nên nghiêm túc.

Không ai ngờ rằng câu hỏi đầu tiên lại sắc bén đến vậy.

Bất chợt, mảnh giấy treo lơ lửng xuất hiện trên không trung bàn tròn.

Trái tim tất cả mọi người dường như cùng nhảy lên cổ họng.

Sau khi từ từ rơi xuống bàn, trên đó hiện lên một cái tên.

Châu Thành.

Anh là một diễn viên trẻ đang lên, sự nghiệp đang trong giai đoạn thăng tiến, suôn sẻ không gặp trở ngại, là hình mẫu lý tưởng trong mắt hàng triệu cô gái trẻ, có vô số người theo đuổi.

Nhưng vào lúc này, Châu Thành ngồi chéo chân, với vẻ mặt đặc biệt khó coi.

【Câu hỏi rác rưởi gì đây, làm sao anh Thành có thể làm những chuyện này?】

【Có vẻ như anh Thành có thể dễ dàng sống sót qua thử thách này, tôi thở phào nhẹ nhõm. Lúc nào tôi cũng lo lắng không biết anh Thành có bị loại không, dù sao anh ấy thật sự quá ngây thơ và không hại ai, không thích hợp chơi những trò chơi sinh tồn đầy toan tính này.】

【Ngủ với fan là điều cấm kỵ trong giới, nếu làm sẽ bị hàng ngàn người ghét bỏ, anh ấy đang nổi tiếng như vậy, sẽ không làm những chuyện đó.】

【Câu hỏi này quá nhẹ nhàng, không đáng phải nói dối, không có nghĩa là không có, tôi tin anh ấy.】

Những vị khách mời có mặt đều căng thẳng theo dõi anh, dù sao anh là người đầu tiên rút phải trả lời câu hỏi.

Không ai biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Châu Thành lấy lại sự bình tĩnh, cố gắng tỏ ra thoải mái:

"Tôi đang trong thời kỳ thăng tiến của sự nghiệp, những người hâm mộ của tôi đều là những người âm thầm ủng hộ tôi từ phía sau, tôi không thể làm những việc thiếu đạo đức như vậy."

Bất kể ai nhìn thấy trạng thái của Châu Thành lúc này cũng sẽ cảm thấy anh không có nói dối.

Anh ấy muốn dùng khả năng diễn xuất của mình để lừa qua hệ thống này!

Nhưng ngay giây tiếp theo.

Một chiếc dao bầu tự dưng xuất hiện, đặt ngang cổ anh ta.