Phía chân trời, trưởng lão Cơ Bang Ấn của Cơ gia lắc đầu và nói: “Xem ra Long Nữ nhất mạch Thương Long cũng chỉ như thế.”
“Cơ Bang Ấn, tốt nhất ngươi nên cầu nguyện vị kia của Cơ gia các ngươi đừng xung đột với tôn tử của ta, nếu không thì, chic chậc...” Quân Chiến Thiên lắc lắc đầu.
“Quân Chiến Thiên, ngươi cho rằng Long Nữ kia có thể so sánh với Cơ Huyền sao, lần này đến đây, hắn sớm đã chuẩn bị sẵn sàng, nếu thật sự xảy ra xung đột thì người nên lo lắng là Thần Tử của Quân gia các ngươi mới đúng.”
Cơ Bang Ấn cười cười, cực kỳ thong dong bình tĩnh, loại tự tin này như tỏa ra từ trong xương cốt.
“Hừm?”
Cho dù là Quân Chiến Thiên cũng nghi kỵ mà liếc nhìn Cơ Bang Ấn một cái.
Hay là lần này, Tiểu Thánh Nhân của Cơ gia thật sự có thể tạo nên sóng gió gì?
Ngai khi ngoại giới nghị luận sôi nổi vì chuyện của Long Bích Trì.
Chỗ sâu nhất trong bí cảnh Nguyên Thiên, Cơ Huyền mặc hoa phục, thong dong thản nhiên cầm cổ phù trong tay, rốt cuộc cũng đi tới chỗ sâu nhất.
Gã đưa mắt nhìn ra, một tòa thần tháp đen nhánh cổ xưa rộng lớn, tràn ngập khí tức cổ xưa đứng sừng sững trong đó, như cây trụ chống trời!
“Đại cơ duyên cuối cùng nằm ngay nơi đây!”
Trong mắt Cơ Huyền lộ một tia vui sướng.
Tính toán lâu như vậy, rốt cuộc gã có thể lấy được đại cơ duyên kia rồi.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói mang theo lạnh nhạt nghiền ngẫm lại vang lên từ phía sau: “Cơ Huyền, cũng đa tạ con Tầm Bảo Thử ngươi dẫn đường...”
…
Nghe thấy giọng nói này, vẻ vui sướng trên mặt Cơ Huyền đột nhiên biến mất.
Nhưng gã cũng không có quá mức hoảng loạn, mà chỉ lạnh nhạt xoay người lại.
Liếc mắt một cái đã thấy được đám người Quân Tiêu Dao.
Quân Tiêu Dao đặt tay sau lưng, vẻ mặt thong dong bình tĩnh, nhưng trong đôi mắt thâm thúy lại hội tụ lạnh lẽo.
Hành động của Cơ Huyền đã hoàn toàn làm gã đứng ở mặt đối lập của Quân Tiêu Dao.
Đối đãi với kẻ địch, Quân Tiêu Dao sẽ không có thái độ tốt.
Nhưng làm Quân Tiêu Dao hơi bất ngờ là, Cơ Huyền nhìn thấy hắn tới thì như không có bất ngờ và kiêng kỵ quá lớn.
Ngược lại còn bày ra dáng vẻ thong dong bình tĩnh, cảm giác như đã tính sẵn trong lòng.
Từ điểm này, có thể nhìn ra chênh lệch giữa Cơ Huyền và Tiêu Trần.
Tuy Tiêu Trần là người có đại khí vận, nhưng xuất thân hữu hạn, Thanh Long Cổ Quốc là đạo thống nhất lưu, hiển nhiên còn không thể so sánh với bất hủ đạo thống.
Cơ Huyền xuất thân từ Hoang Cổ thế gia, dù là tâm tính hay tầm mắt đều mạnh hơn Tiêu Trần.
Chuyện này làm Quân Tiêu Dao có thêm một chút hứng thú.
Ít nhất, hẳn sẽ không quá mức nhàm chán.
“Cơ Huyền, hình như nhìn thấy bản Thần Tử xuất hiện, ngươi cũng không bất ngờ gì mấy?” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt nói.
“Quân Tiêu Dao, ta vốn không muốn đối địch với ngươi, nhưng ngặt nổi các ngươi thật quá đáng, thật sự xem Cơ Huyền ta như Tầm Bảo Thử sao?” Ánh mắt Cơ Huyền ẩn chứa sắc nhọn.
“Bằng không thì sao, không phải giá trị của ngươi chỉ có như thế?” Quân Tiêu Dao thản nhiên đáp lại.
“Ngươi...”
Khóe mắt Cơ Huyền hơi run rẩy.
Gã thân là Tiểu Thánh Nhân của Cơ gia, có bao giờ bị khinh khi đến vậy?
Đám người Quân Trượng Kiếm cũng đã quen, đừng nhìn ngày thường Quân Tiêu Dao mang dáng vẻ bạch y siêu nhiên, không dính khói lửa phàm tục.
Nhưng lúc động mồm mép thật thì quả thực có thể làm người ta tức đến qua đời ngay đương trường.
Tiêu Trần kia là một trong những người bị cái miệng này hại cho bi thảm.
“A, xem ra đường đường là Thần Tử Quân gia, cũng muốn lấy nhiều khi ít thôi.”
Ánh mắt Cơ Huyền hơi lập loè, nhìn quét chung quanh.
Phe gã chỉ có một người, mà bên Quân Tiêu Dao có chừng năm người.
Cuộc chiến này căn bản không cần đánh.
“Cơ Huyền, ta biết ngươi đánh bàn tính gì, đơn giản là muốn bản Thần Tử đơn đả độc đấu với ngươi.”
“Tuy ta cũng không ngại chuyện lấy nhiều khi ít, nhưng đối phó với ngươi thì thật sự không cần thiết.” Quân Tiêu Dao nói, hắn liếc một cái đã xem thấu tính toán của Cơ Huyền.
“Thế nhân đều đồn Thần Tử Quân gia cực kỳ tự phụ kiêu ngạo, xem ra quả nhiên là thế, không thử thì làm sao biết chứ?”
Đôi mắt Cơ Huyền lộ ra ánh sáng sắc bén.
Thật ra gã luôn muốn đánh một trận với Quân Tiêu Dao.
Thân là thiên kiêu đỉnh cấp, trước khi chưa thật sự đánh qua thì ai sẽ phục ai?
Ít nhất Cơ Huyền không phục.
Cho nên, gã cũng muốn mượn cơ hội này đấu với Quân Tiêu Dao một trận.
“Vô tri!”
Ánh mắt Quân Tiêu Dao thật lãnh đạm, Linh Hải kim sắc vô tận trong đan điền nhấc lên hàng vạn gợn sóng.
Thần năng pháp lực kim sắc cuồn cuộn kích động giống như đại dương mênh mông, khí thế kia thật lay động tâm thần!
Quân Tiêu Dao trực tiếp giơ tay ra, không thi triển thần thông võ học nào.
Chỉ một chưởng, như một đại thần thông có thể đánh bất cứ thiên kiêu Thần Kiều Cảnh nào thành bánh nhân thịt.
Cảm nhận được uy thế cuồn cuộn này, sắc mặt Cơ Huyền không còn thản nhiên nữa mà trở nên cực kỳ trầm trọng.
Khi Quân Tiêu Dao yên lặng thì như trích tiên giáng trần, không dính pháo hoa.
Nhưng khi ra tay lại như thần vương giá lâm, võ thần giáng thế, khí tức kh ủng bố đến mức khiến người ta run rẩy!
Cơ Huyền cũng ra tay, gã đưa cánh tay phải dung hợp xương tay Thánh Nhân Vương của mình ra.
Thánh Nhân Vương chính là tồn tại vượt qua cả thánh nhân, cũng coi như đỉnh tầng giữa giai tầng thánh cảnh.
Một đoạn xương tay Thánh Nhân Vương có giá trị vô lượng, uy lực mạnh mẽ tuyệt đối.
Ở giai tầng tu luyện hiện giờ của Cơ Huyền thì quả thực là tồn tại gian lận.
Giống như một Thần Khí bị người chơi Tân Thủ Thôn nhặt được rồi dung hợp lại với nhau.
Kết quả tạo thành sẽ là một thiên kiêu thực lực cường đại tuyệt đỉnh.
Nhưng mà...
Chưởng ấn quyền quang của hai người va chạm nhau, gợn sóng pháp lực phát ra chấn động, kẻ bị đẩy lui lại là Cơ Huyền!
Bước chân Cơ Huyền bịch bịch liên tiếp lui mấy chục bước, khí huyết trong ngực quay cuồng, trong cổ họng nảy lên một tia tanh ngọt, bị gã nghẹn nuốt xuống.
Trong mắt gã hiện ra vẻ kinh ngạc và sửng sốt xưa nay chưa từng có.
Đây là chuyện gì?
Cánh tay phải đã dung hợp xương tay Thánh Nhân Vương của gã và Quân Tiêu Dao chạm vào nhau, vì sao người bị thương lại là gã?
Trong ánh mắt kinh ngạc của Cơ Huyền còn mang theo tia mờ mịt.
Mà đối diện, Quân Tiêu Dao hơi nhướng mày, mang theo chút kinh ngạc mà nói: “Thật không hổ là xương tay của Thánh Nhân Vương, tiếp được một chưởng của ta mà chỉ bị thương nhẹ.”
Quân Tiêu Dao quen lấy lực áp người.
Hắn đối đầu với kẻ địch nào cũng chỉ chụp thẳng qua một cái.
Tám phần kẻ địch đều không ngăn được một cái chụp của hắn.
Chỉ có hai phần còn lại mới đáng để hắn vận dụng thủ đoạn khác.
Nhưng Quân Tiêu Dao cũng không ngờ, Cơ Huyền chống lại một chưởng của hắn mà chỉ bị thương nhẹ, cũng coi như không phụ uy danh của xương tay Thánh Nhân Vương.
Cơ Huyền nghe thấy lời này thì càng có chút hoài nghi chính mình.
Chẳng lẽ không phải là gã đánh bay Quân Tiêu Dao sao?
Hiện tại gã bị thương nhẹ, ngược lại còn bị Quân Tiêu Dao đánh giá là không tồi?
Cái này mà tính không tồi gì?
“Nhưng đáng tiếc, xương tay Thánh Nhân Vương là ngoại vật, không phải ngươi, chung quy không phải ngươi!” Quân Tiêu Dao vừa nói, vừa đưa tay ấn ra Nhân Vương Ấn, giáng một ấn qua đó.
Lấy thực lực của Cơ Huyền thì không có khả năng hoàn toàn thúc giục uy lực của xương tay Thánh Nhân Vương.
Thần Tử Hoang Cổ