Chương 172
Lão giả chủ trì không nói thêm gì.
Bởi vì nam tử tuổi trẻ này ngậm miệng không nhắc đến thân phận lai lịch của mình.
Hiển nhiên Vạn Bảo thương hội không có khả năng hiểu biết thế lực ở Huyền Thiên Tiên Vực, cho nên cũng không rõ lai lịch của người này lắm.
Chỉ vì hắn đến từ Tiên Vực khác, cho nên mới được coi như một mánh lới mà thôi.
Trước mắt, hai bên đối chiến đều đã rõ ràng.
Nhưng chỉ cần người sáng suốt đều có thể nhìn ra, có vẻ Thiên Ma tộc có thắng lợi mang tính áp đảo.
Còn về nam tử tuổi trẻ kia, tuy nói là đến từ Huyền Thiên Tiên Vực, nhưng không người nào biết thân phận bối cảnh của hắn.
Cũng không biết hắn truyền thừa từ thế lực nào.
Bởi vậy, gần như không có người đặt hắn thắng.
“Bổn Thánh Tử bỏ ra sáu mươi tiên nguyên, đặt Thiên Ma tộc của dị vực thắng.” Âm Dương Thánh Tử đặt cược.
Mấy chuyện cho không tiền thế này thì ngốc tử mới không nhặt.
“Ta cũng đặt năm mươi tiên nguyên là Thiên Ma tộc của dị vực thắng.” Nam tử hoa lệ bên cạnh Âm Dương Thánh Tử cũng đặt cược.
Hắn ta là hoàng tử Hạ Lam của Đại Hạ hoàng triều, cũng là một vị Thánh Tử của Thánh Linh Thư Viện.
“Ta đặt mười tiên nguyên đi, nghèo...” Hoa Tích Tình tiếc nuối nói.
Mặt khác, đám người Kim Sí Tiểu Bằng Vương, Diệp Tinh Vân cũng đặt cược cho Thiên Ma tộc.
Trong mắt bọn họ, đây là cho không tiền.
Mà lúc này, từ một căn phòng hoa lệ đột nhiên truyền ra giọng nói của Võ Minh Nguyệt.
“Chúng ta đặt vị nam tử tuổi trẻ kia thắng, bốn trăm tiên nguyên!”
Lời này vừa nói ra, toàn bộ hội trường là một mảnh tĩnh mịch.
Ánh mắt mọi người đều nhất trí nhìn về phía căn phòng kia.
“Ta không nghe không lầm đó chứ, bốn trăm tiên nguyên là thổ hào nhà ai?”
“Cho dù là truyền nhân của thế lực bất hủ, cũng không có khả năng tùy tùy tiện tiện lấy ra nhiều tiên nguyên như vậy.”
“Hơn nữa đặt hoàn toàn không đúng, là muốn thua mất cả cái quần cộc hay sao?”
“Nghe giọng nói, hình như là vị trưởng công chúa thần triều kia...”
Toàn bộ hội trường nhấc lên tiếng ồ lên, rất nhiều người kinh ngạc.
Trước đó thiếu chủ thương hội Càn Đa tự mình dẫn Quân Tiêu Dao vào phòng khách quý trước, cho nên cũng không ai biết đó là phòng của Quân Tiêu Dao.
Hơn nữa sau đó Võ Minh Nguyệt đi vào, mọi người đều cho rằng đó là phòng của trưởng công chúa hoàng triều.
“Ai, vị công chúa điện hạ kia thật là phú bà, đáng tiếc quá cao lãnh...” Âm Dương Thánh Tử cười cười và nói.
Hắn ta cho rằng Võ Minh Nguyệt chỉ đang lãng phí tiên nguyên mà thôi.
Ngay vào lúc mọi người ở đây ồn ào, nam tử tuổi trẻ đang nhắm mắt ngồi xếp bằng trong lồ ng sắt kia bỗng mở mắt, nhìn về phía vị trí của Quân Tiêu Dao.
Cặp mắt màu vàng ròng trải rộng phù văn, sắc bén giống như mắt ưng, cứ như xuyên thấu qua hư không mà đối diện với Quân Tiêu Dao!
Nam tử tuổi trẻ thình lình mở mắt, khiến tất cả mọi người cảm thấy hoa mắt.
Cứ như hai ánh thần quang chợt lóe qua.
Còn có một vài người nhìn chăm chú vào đôi mắt của nam tử tuổi trẻ kia, bị k1ch thích mà chảy xuống nước mắt.
“Sao lại thế này, sao ta cảm giác như mình bị một con hung thú Thái Cổ nhìn chằm chằm?”
“Ánh mắt thật sắc bén, ta nhìn thấy mà da đầu tê dại...”
Rất nhiều tu sĩ đều lộ ra dị sắc, trong đầu đột nhiên hiện lên một ý tưởng.
Có phải mình đặt sai tiền đặt cược rồi hay không?
Nhưng sau đó nghĩ lại, bọn họ vẫn lắc lắc đầu.
Thiên Ma tộc của dị vực cũng không phải dễ đối phó như vậy.
Mà lúc này, trong căn phòng đó, Quân Tiêu Dao ngồi ngay ngắn trên ghế dựa, nhìn về phía trước.
Trong căn phòng có thể nhìn thấy bên ngoài, bên ngoài lại không thể nhìn thấy bên trong.
Nhưng nam tử tuổi trẻ kia như có thể nhìn thấy Quân Tiêu Dao, vẻ mặt cực kỳ sắc bén.
Ánh mắt Quân Tiêu Dao lại rất lạnh nhạt.
Hắn thừa nhận, sức mạnh huyết mạch của nam tử này thật sự làm mình bất ngờ.
Nhưng trong mắt hắn thì cũng chỉ tương đối không tồi mà thôi.
Nếu nghĩ có thể chống lại Quân Tiêu Dao thì cũng quá viễn vông.
Đừng nói là thiên kiêu của Huyền Thiên Tiên Vực, cho dù đưa mắt nhìn ra toàn bộ tầng lớp trẻ tuổi của cửu thiên Tiên Vực, số lượng người có thể làm Quân Tiêu Dao tập trung tinh thần để đối đãi cũng không có mấy ai.
Nam tử tuổi trẻ kia thu hồi ánh mắt, trong mắt cũng mang theo suy tư và kinh ngạc.
Nhưng hắn xem như nhớ kỹ Quân Tiêu Dao.
Bởi vì trong toàn bộ hội trường, chỉ có Quân Tiêu Dao cược hắn thắng.
“Công tử, thật sự không có vấn đề chứ?” Quân Linh Lung luôn mãi suy tư, vẫn thử hỏi.
Nàng vốn không nên hỏi, nhưng lại sợ Quân Tiêu Dao lãng phí bốn trăm tiên nguyên này.
“Rửa mắt chờ xem là được rồi.” Quân Tiêu Dao cười thần bí.
Hẳn người này sẽ không làm hắn thất vọng.
“Được, sau đây trực tiếp bắt đầu.” Giọng nói Lão giả chủ trì vừa dứt thì đã lập tức rời khỏi đài cao.
Chung quanh đài cao đều dâng lên trận pháp, một màn hào quang giống như cái nồi to úp ngược lại bao phủ cả đài cao.
Sau khi làm xong tất cả thi thố, lồ ng sắt mới bị mở ra.
Con Thiên Ma kia nhìn thấy lồ ng sắt bị mở ra, lập tức thét dài một tiếng.
Sóng âm mắt thường có thể thấy như hóa thành thực chất lập tức khuếch tán ra, làm chấn động màn hào quang, khiến nó run rẩy như gợn sóng.
“Khí tức thật mạnh, đã có thể so với Niết Bàn Cảnh.” Một ít thiên kiêu trẻ tuổi sởn tóc gáy mà nói.
Nếu là một vị cao thủ Niết Bàn Cảnh nhân tộc, đối đầu với Thiên Ma này thì phỏng chừng chỉ có nước ngã xuống.
Vẻ mặt nam tử tuổi trẻ kia thật bình tĩnh, trong đồng tử ánh vàng rực rỡ tràn đầy lạnh nhạt.
Khí tức của hắn cũng thật sự triển lộ ra, nằm ở Hợp Đạo Cảnh.
“Mới tới Hợp Đạo Cảnh?” Một ít thiên kiêu kinh ngạc, có chút há hốc mồm.
Trước đó bọn họ cảm ứng được khí tức của nam tử không yếu, còn tưởng rằng là Niết Bàn Cảnh.
“Kết quả hoàn toàn không còn gì bất ngờ, chỉ là ta rất tò mò, sao nam tử tuổi trẻ kia không hoảng hốt chút nào, là nhận mệnh sao?” Một tu sĩ lắc đầu, cực kỳ nghi hoặc.
Ở cảnh giới tương đồng thì dù là cao thủ Niết Bàn Cảnh nhân tộc cũng khó có thể đánh bại Thiên Ma.
Càng đừng nói nam tử tuổi trẻ này còn thấp hơn Thiên Ma một cảnh giới.
Cái này không phải đưa đồ ăn hay sao?
Rống!
Bởi vì chung quanh bị vòng bảo hộ che chắn, cho nên Thiên Ma này chỉ có thể nhắm mục tiêu duy nhất lên người nam tử tuổi trẻ.