Vĩ thanh

Cả một năm đã qua, Tường Hòa Hội Quán chẳng những trấn chỉnh trật tự bị “Thần Thoại” làm rối loạn, càng bởi vì Kỳ Lân Vương Đằng Tế ra mặt xử lý “Thần Thoại” mà cứu được nhiều người, khiến danh thanh của Tường Hòa Hội Quán càng thêm vang dội, lượng nhân mạch mở rộng, nhân sĩ quan trọng hai giới chính thương toàn thế giới dường như đều thành hữu hảo đồng minh của Tường Hòa Hội Quán, bởi vậy, trong thời gian ngắn thế lực của Tường Hòa Hội Quán như mặt trời ban trưa, lập tức vượt qua lãnh thổ trước kia, nghiễm nhiên trở thành một tập đoàn tài chính khổng lồ mang tính toàn cầu, tương lai phát triển được chú mục.

Trong khoảng thời gian này, Ngũ Hành Kỳ Lân đều bận về công việc gia tộc, thường xuyên bay đến các nơi trên thế giới, ngược lại rất ít tụ vào cùng nhau, cho đến trước đêm cuối năm tết âm lịch, mọi người mới lục tục bay trở về Thượng Hải Kỳ Lân Cư, chuẩn bị nghỉ lễ.

Kỳ Lân Cư đang giăng đèn kết hoa dưới sự trang trí của phu nhân Kim Kỳ Lân Ngọc Vô Hà và Đằng Phi, không khí vui mừng náo nhiệt, không khí lễ mừng năm mới nồng hậu, làm cho Phương Khoát, Vũ Tuyệt Luân cùng Đinh Lược mới trở về từ nước ngoài đều cảm nhận được sự ấm áp.

Chỉ là, ấm áp như vậy lại dường như không cuốn hút được Đằng Tế, tuy rằng anh vẫn cuồng ngạo sắc bén giống như trước đây, nói chuyện sắc bén không buông tha người ta, nhưng, chính là thiếu đi một chút sức sống.

Thật giống như…… linh hồn bị rút hết, tất cả vui giận đều chỉ là biểu tượng.

Ngũ Hành Kỳ Lân đều biết, cái chết của Bất Hoặc chẳng khác nào như muốn mạng của anh ta, tình yêu của anh đối với người kia, sâu đến mức có thể bất cần mọi thứ……

Vừa nghĩ đến Đằng Tế thiếu chút nữa lựa chọn cùng chết với Bất Hoặc, mọi người vẫn còn nỗi khiếp sợ, bọn họ không thể không cảm kích Bất Hoặc có thể khuyên tỉnh anh lấy đại cục làm trọng, mới cho bọn họ không mất đi một người lãnh đạo vương giả.

Nhưng, kết quả như vậy vẫn làm cho người ta xót mũi, sau vụ nổ đó, Giang Tuân cùng Thần Thông không chỉ một lần trở lại phế tích tòa thành đi dò xét, nhưng mà đều không có phản ứng sinh mệnh, nơi đó, đã thành một mảnh tĩnh mịch……

Đằng Phi sợ anh trai luẩn quẩn trong lòng, một năm này cứ canh giữ ở bên người anh, không dám bỏ mặc anh một mình. Ngũ Hành Kỳ Lân cố ý tránh nhắc tới Bất Hoặc trước mặt anh, nhưng lúc riêng, bọn họ vẫn thường xuyên nhắc tới người phụ nữ duy nhất khiến bọn họ tin phục.

Bọn họ nghĩ không ra, trừ cô ra, còn có ai đủ tư cách trở thành phu nhân của Kỳ Lân Vương, cô vừa chết, vị trí này chỉ sợ khi Đằng Tế sinh thời đều sẽ trống không.

Về phần Đằng Tế, một năm nay, anh chưa bao giờ biểu lộ nhớ nhung của anh với Bất Hoặc trước mặt bất cứ ai, chỉ có ngẫu nhiên lúc một mình, trên mặt anh mới hiện ra vẻ mặt đang chờ đợi gì đó.

“Anh đang đợi người sao?” Đằng Phi từng hỏi qua anh như vậy.

“Có lẽ, cái anh chờ là một con ma……” Anh tự giễu nở nụ cười.

Nói thực ra, anh cũng không cầu xa xỉ, cái gì cũng tốt, là người hay quỷ…… hoặc là một sợi phương hồn, chỉ cần cho anh gặp lại cô một lần, anh liền bằng lòng buông……

Chỉ cần gặp lại cô một lần là tốt rồi.

[ Bạn đang đọc truyện tại alobooks.vn ]

Đêm nay, anh lại một mình một người mang theo bình rượu nghiêng dựa trên mái cong của Kỳ Lân Vương Hành Quán, gió lạnh thổi trường sam trắng trên thân người đơn bạc của anh, cũng thổi tán loạn mái tóc dài tùy tiện tung bay của anh, anh vừa uống rượu, vừa thì thào nói chuyện với bầu trời đen kịt.

“…… Em vì sao còn chưa tới…… Anh đã chờ rất lâu rất lâu……”

Bầu trời không có tiếng vọng nào, nhưng cửa chính của Kỳ Lân Cư dường như có chút xôn xao, một trận tiếng ồn ào truyền đến, nhóm thủ vệ của Kỳ Lân Cư lũ lượt chạy nhanh.

“Có người xâm nhập Kỳ Lân Cư!” Nhóm thủ vệ hô to cho nhau.

“Ai có bản lĩnh như vậy? Lại có thể xông vào Kỳ Lân Cư đề phòng nghiêm ngặt?” Anh lẩm bẩm tự nói, đứng thẳng dậy, từ mái hiên cao cao quan sát tình hình cửa chính.

Một cái bóng đen nhỏ gầy xuyên qua trong rừng, toàn thân hắc y, thân hình như quỷ mỵ, dẫn tới thủ vệ nhóm thủ vệ quay vòng vòng, thậm chí đã kinh động bọn Giang Tuân, Ngũ Hành Kỳ Lân chia nhau từ Hành Quán chạy ra, đồng thời ra tay truy bắt.

Anh yên lặng nhìn bóng người kia, chỉ thấy hắn thỉnh thoảng nhảy vút lên cao, thỉnh thoảng lộn người trên không, thân thủ tốt đến nỗi khiến người ta líu lưỡi, ngay cả Vũ Tuyệt Luân cùng Phương Khoát đều không ngăn được hắn.

Đằng Tế lạnh lùng nheo mắt lại, ngay tại lúc Lâm Thiên Túng đang chuẩn bị nổ súng bắn, anh thả người nhảy xuống, lủi thẳng đến phía sau người nọ, thấp giọng kêu: “Tất cả đều lui ra, để ta tới!”

Lâm Thiên Túng thu hồi súng, Giang Tuân cùng Đinh Lược, Vũ Tuyệt Luân cùng Phương Khoát, mọi người toàn lui đến một bên xem cuộc chiến, giao người tới cho Đằng Tế đối phó.

Người nọ cùng Đằng Tế vừa giao thủ, động tác đột nhiên thay đổi, trở nên càng lưu loát, càng gọn gàng, mà Đằng Tế cũng dường như vô cùng thuận tay, hai người anh tới tôi đi, nói đang đánh nhau, không bằng nói là nhảy với nhau……

“Ơ?” Giang Tuân như là phát hiện ra điều gì, không khỏi hô nhỏ một tiếng.

Tiếp theo, Đằng Tế chụp lại một cái, bắt được tay người nọ, cánh tay dùng một chút lực, lập tức nắm người nọ lên, không để ý ánh mắt kinh ngạc của những người ở sân, mang theo hắn chạy thẳng đến Kỳ Lân Vương Hành Quán.

“Đây là……” Nhóm thủ vệ toàn bộ trợn tròn mắt.

Chỉ có Ngũ Hành Kỳ Lân nhìn ra manh mối, bọn họ nhìn nhau thoáng qua, không thể tưởng tượng nổi cười ra tiếng, “Thật sự là kỳ tích, người Đằng Tế chờ, rốt cục đã xuất hiện rồi……”

Đằng Tế mang theo người nọ giống gió xoáy cuốn về Hành Quán, vừa vào trong phòng, anh liền kéo quần áo của người nọ, trực tiếp hôn lên cặp môi đỏ mọng che giấu dưới tấm khăn đen kia.

Nóng……

Sống……

Hơn 360 ngày, người mà anh đợi đến, không phải ma, là người……

Người trong lòng còn sống……

Bất Hoặc lệ đã sớm chảy đầy mặt, cuồng nhiệt đáp lại anh, bởi vì đã phân cách một năm, nhiều ngôn từ hơn cũng không so được với một nụ hôn đến tha thiết chân thành.

Đằng Tế sít sao ôm lấy cô, người phụ nữ yêu dấu biến mất mà trở lại, ngay cả anh không tin quỷ thần cũng không nhịn được muốn thành kính cảm ơn.

“Làm sao trốn ra được?” Anh thở hổn hển, buông môi cô ra, nắm mặt cô hỏi.

“Là Bất Loạn…… cô ấy đột nhiên xuất hiện, ở thời điểm cuối cùng dùng súng ống phóng rocket loại nhỏ của cô ấy bắn thủng bức tường dày bên cạnh khóa điện tử, đánh ra một lối đi, cho em trốn ra……” Cô lệ nóng doanh tròng nói.

Một khắc mạo hiểm kia, đầu óc của Bất Loạn dường như dưới kích thích của thuốc mê và thuốc giải độc, đột nhiên tỉnh lại, sau đó ngoài dự kiến của cô đã cứu cô……

“Cô không thể chết được! Vui vẻ mà sống tiếp, ngay cả phần của tôi cũng cùng sống tiếp .”

Đây là lời cuối cùng của Bất Loạn để lại cho cô.

“Nếu đã không chết, vì sao không đến gặp anh?” Nụ hôn của anh mang theo giọng điệu thầm oán hôn sạch nước mắt của cô, tham lam hút hơi thở ấm áp của cô.

“Em không kịp chạy ra, lưng bị bỏng, ngất đi, chờ em tỉnh lại, người đã ở Anh, có ba lão tiên sinh đặc biệt chăm sóc em ……” Cô theo dõi anh, không nói thêm gì nữa.

Anh ngây dại, dường như lập tức biết người cô nói ba “lão tiên sinh đặc biệt” là ai!

Các sư phụ của anh……

“Ba lão gia này thế mà lại giấu anh ──” Anh thấp giọng phỉ phui.

“Nghe nói, là cha anh gọi bọn họ tới cứu em.” Cô lại nói.

Anh lúc này càng kinh ngạc!

Cha anh?

“Là ông bảo em tĩnh dưỡng thân thể cho tốt, lại học thêm chút thứ nên học…… Lại đến gặp anh.” Mặt cô ửng đỏ, xấu hổ nói rõ một năm nay kỳ thật vẫn tiếp thu dạy dỗ của người mà Kỳ Lân Vương tiền nhiệm phái đến, để chuẩn bị trợ giúp Đằng Tế quản lý Tường Hòa Hội Quán.

Đằng Tuấn, căn bản là coi cô trở thành con dâu ở bồi dưỡng……

Đằng Tế đột nhiên có cảm giác, anh tựa như Tôn Ngộ Không trở mình không ra khỏi lòng bàn tay của Phật Như Lai, vĩnh viễn cũng không thắng được vị phụ thân khôn khéo lợi hại kia của mình.

Cảm phục cười thán một tiếng, anh có lẽ cũng đoán được dụng ý của phụ thân, dùng sức ôm thắt lưng cô, trêu chọc hỏi: “Như vậy, em đã học được cái thứ ‘nên học’ gì đó chưa?”

“Anh có thể nghiệm thu một chút.” Cô bướng bỉnh chớp mắt.

Nhìn cô trở nên hồn nhiên, ngực anh nóng lên, hai tay bó lại, mãnh liệt hôn mắt cô, mũi cô, môi cô……

Lửa nóng cuồng tình đuổi đi hàn ý trong Hành Quán, anh ôm lấy cô đi vào phòng ngủ của anh, hai người tư triền lưu luyến, tình triều cuồn cuộn mà đến, khi anh cởi bỏ quần áo của cô, mới rõ ràng phát hiện trên lưng cô còn lưu một vết sẹo bỏng bằng lòng bàn tay, kỳ lạ là, vết sẹo kia thoạt nhìn lại giống một con kỳ lân ngẩng đầu bay lên trời…..

Cúi đầu hôn vết sẹo mỹ lệ kia, anh không khỏi lộ ra thỏa mãn vui sướng mỉm cười.

Cô, đã định sẵn nên là người phụ nữ của Kỳ Lân Vương!

Cô, là “Thần Thoại” mãi mãi của anh.

HẾT