Khúc Duyệt nuốt xuống câu nói nghẹn trong cổ họng.

Lúc này phi kiếm vì mất đi linh khí của Tân Lộ chống đỡ mà mất khống chế, chao đảo vài cái rồi rớt xuống.

Cửu Hoang kịp thời ôm Khúc Duyệt bay lên, lơ lửng trong không trung, mày nhăn lại lộ ra vài phần rối rắm.

Hắn quên mất chuyện phi kiếm, lẽ ra khi nãy nên vớt Tân Lộ lên trước.

Sắc mặt hắn thay đổi khiến cơn bực của Khúc Duyệt vốn đã lắng xuống lại chậm rãi bò lên, nàng ngước mắt nhìn cằm hắn: "Chàng đang hối hận vì đã không kéo nàng ta lên đúng không?"
Cửu Hoang gật đầu: "Ừ."
Khúc Duyệt nói: "Giờ kéo nàng ta lên vẫn còn kịp."
Cửu Hoang lại lắc đầu: "Hắn đã ra ngoài tầm nhìn, ta không thấy hắn.

Nhưng mà không sao, hắn vẫn còn tỉnh táo, giãy giụa trong lúc rơi xuống có thể giúp hắn đả thông chân khí bị tắc nghẽn."
Vẻ mặt Khúc Duyệt bình tĩnh, giọng nói không nghe ra chút gì khác thường: "Chàng suy nghĩ chu đáo thật đấy!"
"Đúng vậy, ta tính kỹ mới không cứu hắn!" Cửu Hoang giữ vững trấn định nhưng thật ra đang chột dạ.

Lúc đó hắn đâu có nghĩ gì, làm theo bản năng mà thôi, trả lời Khúc Duyệt như vậy là để tỏ ra mình có chút thông minh, "cái thế anh hùng" không thể thấy chết không cứu.

Một lúc sau, Tân Lộ tự mình điều khiển phi kiếm bay lên, khuôn mặt tái nhợt không giấu được vẻ xấu hổ.

Hưng phấn khi nãy bị dội một chậu nước lạnh tắt ngúm, xem ra con đường mới hắn vừa khám phá chẳng suôn sẻ lắm.

Cửu Hoang thờ ơ như thế, Khúc Duyệt nhất định vô cùng vui vẻ, nàng nhìn Tân Lộ hắn bị ăn mệt e là cực kỳ sảng khoái.

Nhưng khi Cửu Hoang ôm Khúc Duyệt đáp xuống phi kiếm, Tân Lộ ngạc nhiên phát hiện Thiên Nộ trong ý thức hải chưa khôi phục bình tĩnh, ngược lại càng chấn động kịch liệt hơn!
Trong lòng Tân Lộ kinh hoàng, tự nhắc mình phải bình tĩnh, bình tĩnh và bình tĩnh, trèo quá cao dễ té đau đó.

Hắn không dám giờ trò gì khác nữa, giả vờ khoanh chân ngồi thiền, nhìn chằm chằm Thiên Nộ đang tiến giai.

Trời dần tối, Cửu Hoang ngừng tay đang làm công cụ, hỏi: "Lục Nương, nàng mệt không, có buồn ngủ không?"
Hắn có một cái ghế nằm, vừa vặn đặt trên thân kiếm.

Nhưng hắn ưng trải chiếc cái thảm nhỏ hơn, để nàng nằm bên cạnh, đầu gối lên chân hắn.


"Không mệt." Khúc Duyệt rất sung sức.

Nàng xoa xoa chuỗi phật châu trên tay, thầm phân tích tình hình, vị ẩn sĩ mà Nhất Niệm Phật Tôn bảo nàng đi tìm có lẽ có xích mích với Khúc gia nên y mới bảo nàng che giấu thân phận.

Có thể được Nhất Niệm Phật Tôn đề cử, tu vi của vị ẩn sĩ này không thấp hơn Độ Kiếp.

Người Khúc gia có khả năng đắc tội ông ta chỉ có cha và đại ca.

Mặc dù theo ý của Khúc Duyệt, xác suất là cha nàng cao hơn, nhưng đại ca cũng rất có khả năng, nghe chị dâu nói, đại ca cũng là kẻ hay gây rối, gieo thù chuốc oán vô số lần.

Từ nhỏ phải sống trong lồ ng cách ly, không có mẹ hay chị gái, chị dâu là người phụ nữ duy nhất Khúc Duyệt được tiếp xúc.

Nhận thức của nàng về "khác biệt giữa nam và nữ" đều xuất phát từ những gì chị dâu nói.

Điều Khúc Duyệt không hiểu nhất khi còn bé chính là, đại ca trong miệng chị dâu đích xác là một "chiến đấu cơ" trong đám rác rưởi, mà nam nhân chị dâu suýt nữa gả cho thì cái gì cũng xuất sắc, thế nhưng sau tất cả những chuyện rối rắm, chị dâu lại chọn đại ca.

Cho nên tình yêu không liên quan đến sự xuất sắc, vậy thì liên quan đến cái gì?
Khúc Duyệt chợt giật mình, rõ ràng nàng đang suy đoán về vị ẩn sĩ kia, sao tự nhiên lại lạc đề?
Nàng khoanh tay ngồi, nghiêng đầu nhìn về phía Cửu Hoang đang chuyên chú điêu khắc.

Cửu Hoang lập tức nhìn lại: "Lục Nương, nàng đói bụng hay buồn ngủ?"
Khúc Duyệt hỏi lại: "Chàng nuôi ta như heo sao?"
Cửu Hoang giật mình, định nói mình chưa từng nuôi heo, nhưng thấy nàng không vui, lúc này hắn không nên nói gì vẫn tốt hơn.

Tân Lộ ngồi phía sau cười trộm một tiếng.

Khúc Duyệt cau mày, nếu không xem Tân Lộ như một vị tiền bối, còn cùng nhau bôn ba vì Thiên Tà Kiếm, nàng sẽ chẳng cho nàng ta một chút xíu sắc mặt tốt nào.

Vướng mắc này bắt đầu từ lúc Tân Lộ lừa gạt và bỡn cợt chuyện Cửu Hoang muốn làm "hiếu tử", và giờ nó càng trở nên nghiêm trọng hơn.

Trong lòng nàng thực sự không thoải mái.

Trước kia Cửu Hoang đối với nàng giống như một miếng cao dán, luôn bám dính khiến nàng thực bất đắc dĩ.


Đặc biệt khi Cửu Hoang khen nàng là cô nương tốt nhất trên đời, Khúc Duyệt chỉ cười thầm, nghĩ hắn chưa trải sự đời.

Hắn vẫn luôn sống quanh quẩn trên núi hoang, chẳng tiếp xúc mấy với phụ nữ, nên nàng muốn đưa hắn đi ngắm nhìn thế giới, gặp một cô nương thật sự tốt, như vậy, cảm giác tội lỗi của nàng mới có thể hoàn toàn buông bỏ.

Hiện giờ hắn không bài xích một cô nương khác tiếp cận, không phải là chuyện tốt sao, vì sao nàng lại không vui?
Khúc Duyệt cẩn thận phân tích tâm trạng chính mình.

Là do "h@m muốn chiếm hữu" trỗi dậy sao?
Cái thứ tâm tình con gái này thật không xài được.

Khúc Duyệt vội vàng hít một hơi thật sâu, thầm niệm Thanh Tâm Quyết giúp mình bình tĩnh lại.

Thiên Nộ nãy giờ vẫn bừng bừng trong ý thức hải của Tân Lộ dần bình tĩnh, hắn nhìn về phía Khúc Duyệt, sao lại thế này?
"Không, đây sao lại là vấn đề của mình chứ?"
Khúc Duyệt nheo mắt, nắm chặt tay dưới ống tay áo.

Rõ ràng là vấn đề của Cửu Hoang cơ mà, một bên để Tân Lộ dựa vào lưng, một bên lại ân cần quan tâm, hỏi han chăm sóc mình, đích xác là tra nam mà!
Pang--!
Thiên Nộ Kiếm đang yên tĩnh đột nhiên bùng lên dữ dội như một cơn lốc, chấn động kịch liệt khiến Tân Lộ phát run.

"Không đúng, vẫn là do mình nghĩ quá nhiều!" Trong phút chốc Khúc Duyệt lại đổi ý.

Dù đã từ chối Cửu Hoang và nhiều lần khẳng định không có tình cảm với hắn, nhưng vì muốn bù cho hắn nên cứ lần lữa dây dưa không thôi.

Hắn đối xử tốt với nàng, nàng luôn thoái mái và thản nhiên tiếp nhận.

Rốt cuộc là ai nợ ai?
Khúc Duyệt, ngươi sau này phải giữ khoảng cách với hắn, kìm chế lại.

Thiên Nộ đang quay cuồng chợt như bị đóng băng, nháy mắt đã im lìm, Tân Lộ cảm thấy thật không ổn.


Pang--!
Thiên Nộ lại chấn động kịch liệt.

Một khắc sau, đột ngột im bặt.

Pang--!
Qua một khắc, lại rung lên dữ dội.

Tuy nhiên, chưa đến một khắc lại im bặt.

Sau đó, trên đường bay đến đích, thời gian chuyển đổi qua lại giữa chấn động và bình tĩnh của Thiên Nộ càng lúc càng nhanh, tựa như một quả cầu gai nảy tưng bừng trong ý thức hải, đầu Tân Lộ đau đến muốn nứt ra, không thể cử động, cả người co rút.

Trước giờ Thiên Nộ chỉ hấp thu sự tức giận do bị trêu chọc, đây là lần đầu tiên hấp thu từ một biển dấm ghen tuông cuồn cuộn, có khi nào xảy ra phản ứng đào thải không?
Chắc không đâu nhỉ?
"Ngươi làm sao vậy?" Cửu Hoang quay đầu nhìn hắn.

Lần này Tân Lộ không cố tình r3n rỉ nhưng hắn thống khổ đến mức Cửu Hoang cũng cảm nhận được.

"Ta..." Tân Lộ vừa mới mở miệng nói một tiếng, Thiên Nộ thình lình bạo phát long trời lở đất khiến đầu hắn muốn nổ tung.

Muốn triệu hồi Thiên Nộ ra khỏi ý thức hải nhưng không được.

Có phải sư phụ đã sớm thử cách này, phát hiện không thể dùng được nên mới từ bỏ?
Cơn giận ghen tuông của nữ nhân tuy rằng tinh thuần và cường đại nhưng quá không ổn định, kiếm Thiên Nộ chịu không nổi chăng?
Tân Lộ thống khổ run rẩy, hắn rất muốn nói với Khúc Duyệt "cô chớ tức giận, ta là đại lão gia mà", nhưng hắn chưa xác định được nguyên nhân, vẫn muốn thử lại lần nữa.

Hơn nữa, tuy rằng thống khổ nhưng kiếm Thiên Nộ vẫn đang liên tục phát triển.

Tu kiếm đã khó, tu mười hai thanh thần kiếm này càng khó.

"Ta không sao, ta nằm một lát." Tân Lộ ngả người ra sau, nằm trên thân phi kiếm lạnh lẽo, ôm chặt cơ thể chính mình đang run rẩy.

Thỉnh thoảng giống bị điện giật, toàn thân run lên bần bật.

"Ngươi không chịu được cứ nói ra." Cửu Hoang không thể để hắn ngất xỉu, bằng không phi kiếm sẽ mất khống chế, chỉ cần hắn còn giữ chút ý thức là được.

Khúc Duyệt rốt cuộc không nhịn được nữa, truyền âm nói: "Cửu Hoang!"
Lưng Cửu Hoang lập tức cứng đờ, lòng bàn tay vì căng thẳng mà đổ mồ hôi, nàng vừa gọi "Cửu Hoang" mà không phải "Rau Hẹ".


Khúc Duyệt đen mặt nói: "Sư phụ chàng có dạy chàng nam nữ thụ thụ bất thân hay không? Chúng ta đều là người tu hành, tuy không quá so đo chuyện này nhưng cũng phải thật chú ý."
Cửu Hoang không hiểu lắm.

Khúc Duyệt trực tiếp hỏi: "Chàng sao có thể tùy tiện để nữ nhân dựa vào lưng chứ?"
"Nữ nhân?" Cửu Hoang xoay qua nhìn Tân Lộ đang nằm cuộn tròn, lẩm bẩm, "Ta chỉ xem hắn như nam nhân, lúc hắn biến thân thành nữ nhân thì phải tính là nữ nhân sao?"
"Làm sao chàng có thể..." Khúc Duyệt tuy chất vấn nhưng không thật sự muốn nghe câu trả lời, lúc này mới giật mình phản ứng lại, thoáng ngẩn ra.

Ý của Cửu Hoang là Tân Lộ là nam nhân, cũng tu luyện công pháp nghịch chuyển âm dương gì đó sao?
Khúc Duyệt cứ tưởng sư phụ Tân Lộ bị ăn mệt như vậy nên thu nhận nữ đồ đệ luôn cho khỏi mất công chứ...!
Ai, là tại nàng không kịp nghĩ, Cửu Hoang rõ ràng xem Tân Lộ là nam nhân mới không có bất kỳ sự kiêng kỵ nam nữ nào.

Hắn tuy không hiểu rất nhiều chuyện, nhưng vấn đề này hắn hiểu rất rõ, đối với những nam nhân tiếp cận nàng, hắn có ý thức nguy cơ cực mạnh.

Bởi vậy trước nay hắn luôn không dính líu gì đến nữ nhân khác, lúc còn ở Diệp gia, mấy thị nữ mang đồ đến cho hắn, hắn cũng không cho các nàng vào phòng dù chỉ một bước.

Khúc Duyệt đột nhiên cảm thấy xấu hổ và lúng túng, đáng lẽ nàng phải nghĩ đến ngay từ đầu việc Tân Lộ là nam nhân, vì sao khả năng này lại bị nàng bỏ qua?
Nhớ lại hành động của Tân Lộ khi nãy, là hắn cố ý?
Kiếm Thiên Nộ?
Hắn lợi dụng cơn giận của nàng để dưỡng kiếm?
Nhất thời Khúc Duyệt càng thêm xấu hổ, lồ ng ngực thậm chí còn tức đến nghẹn, tựa như bí mật cất giấu trong lòng không muốn bị phát hiện lại bị Tân Lộ không chút lưu tình giũ ra?
"Lục Nương?" Cửu Hoang nhìn vẻ mặt mờ mịt của nàng, càng thêm lo lắng, "Ta làm gì khiến nàng không vui sao?"
Khúc Duyệt trước nay chưa từng chật vật như vậy, hiện giờ chỉ muốn đá hai người họ ra khỏi phi kiếm.

Cửu Hoang đột nhiên phản ứng lại: "Lục Nương, nàng không biết Tân Lộ là nam nhân, tưởng hắn là nữ nhân nên mới giận ta ư?"
Khúc Duyệt càng thêm chột dạ, hai lỗ tai nóng bừng, muốn nói "hắn là nam hay nữ có liên quan gì đến ta, ta giận khi nào chứ" Nhưng nàng thật sự vì thế mà tức giận, cãi bướng chỉ càng lộ ra nàng đang nguỵ biện.
Khúc Duyệt hơi nheo mắt: "Rau Hẹ!"
"Hử?" Cửu Hoang rất bất an, chỉ muốn làm sao để nàng bớt giận, không hề nhận ra nguyên nhân Khúc Duyệt bực bội.

Khúc Duyệt rũ mi nói: "Ta biết Tân Lộ là nam nhân, nhưng Ẩm Triều Tịch nói với ta Tân Lộ là đoạn tụ." Nghĩ Cửu Hoang có thể không biết ý nghĩa của "đoạn tụ", nàng giải thích, "Chính là thích người đồng giới, cho nên chàng nghĩ hắn là nam nhân, gần gũi với hắn không sao, nhưng chàng có biết hắn nghĩ gì lúc chàng gần hắn hay không? Xu hướng giới tính là tự do, chúng ta phải tôn trọng nhưng lừa chàng như vậy chẳng phải đang chiếm tiện nghi của chàng rồi sao?"
Cửu Hoang hơi giật mình, đồng tử gắt gao co lại.

Khúc Duyệt vội nói: "Đừng nóng giận, sẽ như hắn mong muốn đấy!"
Cưủ Hoang nén giận: "Cho nên Lục Nương giận là vì biết hắn có ý đồ với ta, giận thay cho ta ư?"
Phải rồi.

Ánh mắt sắc bén của Cửu Hoang xẹt qua người Tân Lộ.

Khúc Duyệt lắc lắc đầu, trầm mặc thật lâu: "Ta nghĩ có khi nào ta đang ăn giấm hay không?".