Cửu Hoang đã không gặp sư phụ ba trăm năm, nay gặp lại căn bản không có cảm giác xa cách, ngại ngùng. Trong bầu không khí nghiêm túc như vậy, sư phụ và đồ đệ trò chuyện như không có chuyện gì xảy ra.

Bên ngoài kết giới cách âm của đại điện, Khúc Duyệt khá sốc khi nghe động tĩnh bên trong. Nàng luôn cảm thấy mạch não của Cửu Hoang không bình thường, nhưng không ngờ hắn thực sự chỉ còn một nửa bộ não. Hắn có thể sống sót đều nhờ vào Tuyết Lí Hồng thiếu chủ Thiên Công tộc.

Sự hy sinh của Tuyết Lí Hồng quá lớn, sư phụ cứu đồ đệ là việc dễ hiểu nhưng khi đó Cửu Hoang mới năm tuổi, có thể có bao nhiêu tình cảm, có đáng để y dốc hết lòng hết sức như vậy không?

Mối quan hệ giữa Tuyết Lí Hồng và Nhan Linh thực sự không bình thường.

Nhưng nếu vậy, tại sao lại bắt Cửu Hoang đi, chia lìa hai mẹ con?

Khúc Duyệt nhíu mày nhìn cửa đại sảnh, tuy hai cánh cửa đồng đang mở nhưng có một tầng kết giới giống như nước phong kín, người bên trong có thể nhìn ra bê ngoài, người bên ngoài tựa như đang soi gương, chỉ nhìn thấy ảnh chiếu của chính mình.

Nàng cảm thấy Diệp Thừa Tùng có thể không sai trong nửa phần đầu, Nhan Linh không muốn Cửu Hoang ở lại nhà họ Diệp nên đã nhờ người cướp hắn đi.

- -- ---

Các trưởng lão trong đại điện nhất thời im lặng, Cửu Hoang đã được xác định là con ruột của tộc trưởng, dù có khúc mắc gì cũng không đến lượt bọn họ lên tiếng.

Sau khi Diệp Thừa Tích bình tĩnh lại, ông nhìn hai người sư phụ và đồ đệ trò chuyện. Vẻ mặt Cửu Hoang rất khó coi, tràn đầy oán giận nhưng lại có thể thấy rõ sự tín nhiệm ỷ lại cùng thân thiết trong đó. Diệp Thừa Tích không khỏi thầm ghen tị.

Nhớ đến sự thờ ơ và thiếu kiên nhẫn của Cửu Hoang đối với mình, Diệp Thừa Tích càng tức giận hơn: "Ta rất muốn cảm tạ ngươi vì cứu mạng nó mà trả giá rất nhiều. Nhưng vốn nó có bị như vậy không? Nếu nó ở lại nhà họ Diệp, làm sao đến mức nửa đêm trên Hoang Sơn đói bụng ăn quàng, ăn nhầm Quả Hợp Đạo Ác chứ!"

Ngoài ra, những gì Khúc Duyệt nghĩ đến, Diệp Thừa Tích cũng nghĩ đến, ông đã thoáng thấy từ lúc Tuyết Lí Hồng xuất hiện, Nhan Linh liền trầm mặc không nói, tuy nhiên ông không hỏi đến.

Diệp Thừa Tùng lạnh lùng chất vấn: "Việc đánh tráo đứa nhỏ có thể xem như trùng hợp, dắt nó đi theo nhận làm đệ tử cũng có thể xem như ngươi nhất thời hứng khởi. Nhưng chỉ nuôi dưỡng năm năm mà lại đáng để ngươi trả giá đến thế sao?"

"Năm năm thì sao?" Tuyết Lí Hồng khẽ nhếch môi làm thành nét mặt "ngươi thật buồn cười", "Ta thích thì ta làm. Đừng nói bỏ ra không ít tâm huyết nuôi một đứa bé sơ sinh cho đến lúc có thể nói chuyện chạy nhảy, dù ta tình cờ nhặt được một đứa trẻ xa lạ sắp chết, ta muốn cứu thì sẽ cứu, ai có bản lĩnh cản ta!"

Cửu Hoang cũng liếc mắt khinh bỉ với Diệp Thừa Tùng: "Sư phụ ta nhặt một con gà rừng gãy chân về cũng sẽ giúp nó làm một cái chân giả."

Chúng trưởng lão trong phòng không thể tưởng tượng nhìn về phía Tuyết Lí Hồng, y chính là tà tu với xú danh rõ ràng.

Diệp Thừa Tùng gặng hỏi: "Ngươi dám thừa nhận không biết Nhan Linh? Trong tay ta có chứng cứ, ngươi muốn xem thử không?"

"Ta quen thì thế nào, không quen thì thế nào?" Ánh mắt Tuyết Lí Hồng lướt qua mặt ông ta, nhìn về phía Diệp Thừa Tích, "Nó là con trai của ngươi, đã xác định rồi, còn có nghi vấn gì?"

Lại quét mắt về phía chúng trưởng lão: "Trước khi đại tiểu thư Nhan gia lấy chồng, ta khuynh mộ nàng nhưng nàng không có tình cảm với ta, là ta tự đơn phương. Sau khi ta cứu đứa nhỏ này, thấy mặt hắn có vài phần giống người trong lòng, vì vậy không muốn trả lại cho các người mà đưa đi..."

Diệp Thừa Tùng: "Đơn giản như vậy?"

Tuyết Lí Hồng: "Không thì sao? Bằng chứng của ngươi chỉ nói rằng ta có quen biết Nhan Linh, quen biết thì thế nào? Ngươi và Nhan Linh cũng biết nhau, có phải ngươi cũng có tư tình với nàng?"

Diệp Thừa Tùng tức giận: "Ngươi..."

Tuyết Lí Hồng: "Vì ta là tà tu nên chắc chắn có vấn đề à? Ngươi dựa vào cách nghĩ này mà chấp chưởng Chấp Pháp Đường sao?"

Diệp Thừa Tùng mím môi, nghẹn đến đỏ mặt.

Chúng trưởng lão hai mặt nhìn nhau, cảm thấy Tuyết Lí Hồng nói có lý. Cửu Hoang là dòng giống nhà họ Diệp, Nhan Linh không thể sai người giết con trai mới sinh của chính mình. Mà Tuyết Lí Hồng cướp đứa nhỏ đi, không trả nó lại, ấy rõ ràng là vừa yêu vừa hận Nhan Linh.

Bọn họ liền đổi đề tài: "Ngươi cướp đi hậu duệ dòng chính của Diệp gia chúng ta, chuyện này ko thể bỏ qua!"

Cửu Hoang kỳ quái nói: "Người bị cướp đi là ta, đâu phải các người, ta không so đo, các người quản gì chứ?"

Chúng trưởng lão:...

Một trưởng lão giải thích: "Đứa nhỏ này, bọn ta muốn lấy lại công bằng cho ngươi, vốn dĩ ngươi ko phải chịu khổ như vậy mà có thể ở Diệp gia hưởng cơm no áo ấm..."

Cửu Hoang vươn tay: "Vậy đừng chỉ dùng miệng lấy công bằng cho ta. Đem năm trăm năm đáng lẽ ta phải được hưởng cơm no áo ấm đó qui thành hiện vật hết đi, càng thực tế càng tốt!"

Chúng trưởng lão:...

Đầu óc đứa nhỏ này có vấn đề gì sao?

Ồ, hình như thật sự có gì đó ko ổn.

Chúng trưởng lão bị quăng cho một câu ấy đều sửng sốt, không ai nói tiếp nổi lời nào.

Diệp Thừa tích nghiến răng nhiều hơn khi thấy Cửu Hoang bảo vệ sư phụ mình, song ông không phân biệt được Tuyết Lí Hồng là ân nhân hay kẻ thù, ông nói: "Hoang Sơn quân!"

Tuyết Lí Hồng nhìn ông.

Diệp Thừa Tích gằn từng chữ: "Chuyện của con trai ta, ân cũng được, oán cũng thế, chúng ta xoá bỏ hết."

Tuyết Lí Hồng cười nhẹ, vẫn ko nói gì.

Diệp Thừa Tùng quát: "Nhị đệ nói cái gì..."

Diệp Thừa Tích giơ tay ngắt lời: "Tuy nhiên, việc ngươi rút hồn năm trăm năm trước là thật. Những môn phái và gia tộc đó đã tố cáo, Quy Hải tông hiện giờ là minh chủ Thập Cửu Châu, cần phải giải quyết."

"Không sai!" Thân là trưởng lão Chấp Pháp Đường, Diệp Thừa Tùng càng có tư cách nói chuyện.

Khúc Duyệt đứng nghe bên ngoài vẫn luôn nghĩ về việc này.

Tuyết Lí Hồng không để lộ mặt thật, có thể thấy y không muốn bày ra thân phận thiên nhân chân chính, còn là thiếu chủ Thiên Công tộc. Y nói rằng những người bị rút hồn đều là chết không hết tội, ai sẽ tin chứ?

Chung qui những người đó đều có xuất thân thế gia đại tộc, danh môn chính phái, không thể đi điều tra từng người bọn họ, vả lại đã qua năm trăm năm.

Thế nhưng Tuyết Lí Hồng nói rất thờ ơ: "Vậy thì bắt ta đi, nhưng ta muốn gặp những kẻ đã buộc tội mình."

Diệp Thừa Tích: "Yên tâm."

Diệp Thừa Tùng: "Áp giải vào thiên lao Quy Hải Tông."

"Không cần phiền toái như thế." Diệp Thừa Tích lên tiếng, "Đưa đến khổ lao nhà chúng ta đi."

Cửu Hoang túm chặt tay áo Tuyết Lí Hồng: "Sư phụ..."

" Cút!" Tuyết Lí Hồng chán ghét phất tay áo, hất tay hắn ra, "Tự lo tốt cho mình đi, đừng quản chuyện của ta."

"Dạ!" Cửu Hoang liền lập tức không quan tâm, nhìn dáng vẻ của sư phụ thì chắc không sao rồi.

- -- ---

Tuyết Lí Hồng được hai trưởng lão giám sát đi ra khỏi đại điện, y truyền âm cho Khúc Duyệt: "Khúc cô nương, cách hai ngày, nhiều nhất ba ngày cô phải đến Băng Ngọc Trì một chuyến."

Khúc Duyệt:?

Tuyết Lí Hồng: "Bình thường mỗi ngày ta đều nguyền rủa tiện nhân kia, nếu ba ngày liên tục không nguyền rủa, tiện nhân kia sẽ nghi ngờ."

Khoé miệng Khúc Duyệt nhếch lên: "Ngài muốn ta thay ngài nguyền rủa hắn?"

Tuyết Lí Hồng ném cho nàng một quả cầu kim loại có kích thước bằng quả bóng bàn: "Ta dạy cô một câu khẩu quyết. Quả cầu màu đỏ này mở ra sẽ thành một chiếc vòng cổ, cô đeo nó trên cổ, giọng nói sẽ giống hệt ta.

Thật thần kỳ! Khúc Duyệt nhận lấy quả cầu: "Nhưng vãn bối cảm thấy không lừa được bao lâu đâu!"

"Không cần lâu lắm, xong việc ở đây ta sẽ theo hắn về." Bỏ xuống câu này xong, Tuyết Lí Hồng đi mất.

Nhưng hội nghị của trưởng lão vẫn tiếp tục.

Diệp Thừa Tùng chất vấn: "Nhị đệ, đệ nói đã thanh toán ân oán với y xong, bắt giữ y là việc của Quy Hải Tông, đệ muốn giam y ở Diệp gia để làm gì?"

Các trưởng lão cũng khó hiểu: "Đúng vậy, nếu y chạy thoát sẽ trở thành trách nhiệm của chúng ta. Y là hậu duệ Thiên Công, trông coi cũng không dễ."

"Quy Hải Tông cũng là quản hạt của đại ca, xảy ra chuyện gì đại ca cũng phải chịu trách nhiệm, nhốt y trong nhà có gì khác đâu?" Trước nay, Diệp Thừa Tích chưa bao giờ thấy sự khác biệt giữa hai nơi này, "Đã quyết định rồi, không nhắc lại nữa."

Ông nhìn về phía Diệp Thừa Tùng, ánh mắt sắc bén như kiếm: "Đại ca, bây giờ có phải huynh nên cho ta một lời giải thích không?"

Nhan Linh nãy giờ vẫn trầm mặc lúc này cũng cười lạnh nói: "Đúng vậy đại ca, hưng sư động chúng buộc tội ta, giờ phải nói thế nào đây?"

"Nhị đệ, xin lỗi." Diệp Thừa Tùng vẫn không nhìn Nhan Linh, chỉ gật đầu tạ lỗi với Diệp Thừa Tích, "Năm đó sau khi Cửu Hoang bị cướp đi, ta cảm thấy rất lạ, tuy đệ và ta đều không ở nhà, nhưng lẽ nào phòng thủ của Diệp gia lại dễ dàng bị đột phá đến thế? Sau đó có người báo tin cho ta, kể chuyện đệ muội và Lão Hoang Sơn quân. Ta đã ngầm tra xét, thì ra trước khi đệ muội gả đến đây, từng có một tà tu ba lần bốn lượt xâm nhập Nhan gia đoạt người."

Sắc mặt Nhan Linh không đổi: "Đúng vậy, vừa rồi không phải tà tu kia đã nói rồi à? Hắn ái mộ ta nhiều năm, biết được ta sắp lấy chồng nên sinh bất mãn, chạy đến nhà ta làm ầm ĩ, có vấn đề gì sao?"

Chúng trưởng lão không có phản ứng, bọn họ đều là người tu hành, không bị lễ tiết ước thúc, chuyện xảy ra trước khi gả vào Diệp gia không quan hệ với Diệp gia, bọn họ không quan tâm, chỉ cần Diệp Thừa Tích không thèm để ý là được.

Mà Diệp Thừa Tích cũng không để ý, trước khi kết hôn ông cũng có người trong lòng.

"Nếu đại ca đã phát hiện ra chuyện này, vì sao không nói cho ta biết?" Diệp Thừa Tích nhìn đại ca của mình, đột nhiên trái tim phát lạnh, "Huynh tự cho là đúng như vậy, còn đứng bên cạnh thầm chê cười ta?"

"Chê cười? Có cái gì để chê cười? Lúc ấy đệ và đệ muội không có cảm tình, là liên hôn gia tộc thôi." Diệp Thừa Tùng nhẹ nhàng giải thích, "Người Nhan gia đều biết chuyện đệ muội bị bắt đi, không phải cũng che giấu sao? Thân là dòng chính của gia tộc, ta làm việc gì đều xuất phát từ lợi ích gia tộc, không phải năm đó đệ đã giáo huấn ta như vậy sao?"

Diệp Thừa Tích tái mặt. Năm đó khi Diệp Thừa Tùng còn là thiếu chủ Diệp gia, ông ta muốn cưới trưởng nữ của Lão Bạch Vũ vương, nhưng Vũ Nhân tộc không thông hôn với ngoại tộc, trừ khi Diệp Thừa Tùng ở rể. Ông ta quả thật đã muốn vứt bỏ thân phận thiếu chủ để đi ở rể, thiếu chút bị phụ thân đánh chết, Diệp Thừa Tích đã khuyên ông ta như vậy.

Diệp Thừa Tùng nói tiếp: "Hơn nữa, đứa trẻ đó đã ra khỏi Diệp gia, ta cho rằng đệ muội ngay cả con trai ruột cũng muốn giết chết, nhất định đã hạ quyết tâm chặt đứt tình xưa. Huống chi, khoan thứ được cho người thì nên khoan thứ, đứa nhỏ kia vô tội, nếu nó còn sống vậy thì cứ thế đi."

Diệp Thừa Tích mím môi căng thẳng: "Đã vậy, vì sao bây giờ lại nói ra?"

Diệp Thừa Tùng không hề do dự: "Ta đã tưởng rằng Cửu Hoang không phải con cháu Diệp gia chúng ta. Chuyện của Lão Hoang Sơn quân đột nhiên bị lộ ra, chắc chắn có âm mưu trong đó. Đệ lại khăng khăng muốn tổ chức đại hội thưởng kiếm, ta sợ giữa đại hội khách khứa đông đúc, ai đó sẽ lôi chuyện thân thế của Cửu Hoang ra, bôi xấu mặt mũi Diệp gia chúng ta, càng ảnh hưởng đến tâm tình của đệ. Vậy nên sau khi biết được, ta lập tức xuất quan, vạch trần chuyện này trong tộc để tất cả chúng ta có thể chuẩn bị sẵn sàng..."

- -- ---

Khúc Duyệt ở bên ngoài dựng lỗ tai lắng nghe, lời giải thích của Diệp Thừa Tùng thực sự nói có sách mách có chứng, không chê vào đâu được.

Đang nghe, lại thấy Cửu Hoang bước ra khỏi phòng nghị sự.

Mấy người bên trong đều tập trung nghe Diệp Thừa Tùng nói, không ai để ý đến hắn.

Hắn đi đến bên cạnh Khúc Duyệt, há miệng vài lần cũng không hô nổi tiếng "Lục Nương" quen thuộc kia, nhìn sâu vào mắt nàng rồi quay đầu tiếp tục đi, chuẩn bị đến phòng giam bồi sư phụ.

"Rau Hẹ!" Ban đầu Khúc Duyệt không để ý, định chờ hắn gọi tên nàng mới bảo hắn im lặng để nàng tiếp tục nghe lén.

Thế nhưng hắn lại bỏ qua nàng mà đi mất, khiến nàng rất không quen, vội vàng đuổi theo, hỏi: "Chàng làm sao vậy?"

Cửu Hoang lắc đầu: "Không có việc gì."

Kỳ thật, hắn bị đả kích rất nặng. Vốn tưởng rằng hắn là con trai của sư phụ và Nhan Linh, còn vui vẻ được một chốc.

Kết quả không phải.

Sự phụ quả nhiên là kẻ thất bại, yêu Nhan Linh cả đời cũng chẳng có kết quả, chỉ có thể giúp người trong lòng nuôi con.

Cửu Hoang cảm thấy mình vô vọng rồi, những đạo lý sư phụ từng dạy đều sai bét, hại hắn luôn dùng chúng theo đuổi Lục Nương. Giờ khắc này, hắn phảng phất như xuyên qua thời gian, nhìn thấy mình cũng giúp Lục Nương nuôi con trong tương lai.

"Không có việc gì mới là lạ." Khúc Duyệt nhìn thế nào cũng thấy hắn giống cà tím bị sương giá đập nát, "Tại thân thế của chàng sao? Sư phụ chàng nói đúng mà, chàng cũng giống người bình thường thôi. Ở Hoa Hạ của chúng ta có truyền thuyết con người đều do Nữ Oa dùng đất nặn ra. Huống chi, máu thịt của chàng là đồ thật kia mà."

"Ừ." Cửu Hoang gật gật đầu.

"Còn nữa, chàng sau này phải hiếu thuận với sư phụ..."

Cửu Hoang: "Không sao, đấy là chuyện ông ấy nên làm, ai bảo ông ấy làm sư phụ chứ, ta mà làm sư phụ cũng sẽ như thế. Sư phụ nói cái này gọi là truyền thừa, đồ đệ đem những gì sư phụ dạy truyền lại hết cho đời sau, đó chính là báo đáp tốt nhất cho sư phụ."

Khúc Duyệt gật đầu: "Nói rất đúng."

"Lục Nương." Cửu Hoang hơi cụp mắt, nhìn chằm chằm sống mũi cao thẳng thanh tú của nàng, ấp úng gọi.

Khúc Duyệt nhẹ ngẩng lên, ánh mắt rơi thẳng vào mắt hắn.

Tóc Cửu Hoang không còn buông rũ, lộ ra đôi mắt trong sáng, giống mắt đào hoa của Nhan Linh. Nhưng ánh mắt hắn hơi trống rỗng, không có mị lực như Nhan Linh.

Sỡ dĩ Khúc Duyệt chú ý nhiều đến đôi mắt hắn là vì ánh mắt hắn từng là họa tâm ma của nàng. Chú ý mãi, dần dà nàng có thể đọc hiểu một số ánh mắt của hắn.

Khi điêu khắc, đồng tử co chặt, tập trung đến cực điểm.

Khi suy nghĩ điều gì đó, đồng tử không có tiêu cự, có lẽ đầu óc vận động thì tròng mắt sẽ bất động.

Khi nhìn nàng, hắn như uống rượu say.

Mà nàng nhìn vào một lúc, dường như cũng có cảm giác say. Nhưng trong chớp mắt, Khúc Duyệt thanh tỉnh phát hiện ánh mắt Cửu Hoang đã mất đi tiêu cự, cái động đen trong đầu hắn tất đã bắt đầu cân nhắc việc gì.

Cửu Hoang đang nghĩ, sư phụ là kẻ thất bại, không thể dùng đạo lý ông đã dạy để cưới Lục Nương, hắn phải đổi phương pháp.

Nhưng hắn lại không hiểu mấy chuyện "suy nghĩ chủ động" linh tinh gì gì đó mà Tuyệt Đại Phong Hoa đã dạy.

Hắn nên làm gì bây giờ?

Đúng rồi, sư phụ bị Diệp Thừa Tích đánh bại, hắn có thể đổi hướng nhân sinh, đi cầu lấy kinh nghiệm của Diệp Thừa Tích người chiến thắng!

Đôi mắt Cửu Hoang lóe lên ánh sáng.

Hắn hỏi: "Lục Nương, nếu muốn học được bản lĩnh bí mật, không truyền ra ngoài của ai đó, phải trả giá bằng gì?"

Khúc Duyệt hơi giật mình: "Tiền tài?"

Cửu Hoang nghĩ nghĩ: "Người đó không thiếu tiền, không thiếu gì cả."

Khúc Duyệt: "Vậy chỉ có cách lôi kéo làm thân."

Lôi kéo làm thân?

Cửu Hoang nghiêm túc ngẫm, Diệp Thừa Tích vẫn luôn muốn tạo quan hệ cha con với hắn, nhưng hắn đâu biết "quan hệ cha con" là thế nào.

Không sao, có thể học.

Nhưng mà, muốn học làm quần áo có thể đến cửa hàng pháp y, đi đâu học về quan hệ cha con đây?

Cửu Hoang muốn hỏi Lục Nương nàng sống chung với Khúc Xuân Thu như thế nào, song Khúc Xuân Thu là một tâm bệnh khác của nàng, nếu hắn hỏi đến sẽ khiến nàng thương tâm khổ sở.

"Lục Nương, nàng chờ ta một chút."

Cửu Hoang xoay người đi về hướng cửa hông, ra đường hỏi một chút xem.

Khúc Duyệt không hiểu được, nhìn hắn lo lắng sốt ruột rời đi, gần nửa canh giờ sau rốt cuộc mặt mày hớn hở quay về.

"Chàng làm gì đấy?"

"Ta có chuyện không hiểu nên tìm người chỉ điểm một chút, bây giờ đã hiểu rồi."

- -- ---

Truyện được chia sẻ tại vymiu.com và dembuon.vn

Hội nghị gia tộc họ Diệp kết thúc. Tan rã trong không vui.

Nhan Linh đi ra cùng Diệp Thừa Tích, nói: "Ta muốn đi khổ lao."

Bước chân Diệp Thừa Tích thoáng khựng lại, sau đó tiếp tục đi lên trước: "Đi đi."

Nhan Linh muốn nói lại thôi, cuối cùng truyền âm hỏi: "Chàng không hỏi ta có quan hệ gì với y sao?"

"Không phải đã nói rồi ư?" Diệp Thừa Tích quay đầu nhìn qua, mím môi, "Phu nhân, ta tin tưởng nàng."

Môi Nhan Linh khẽ run: "Cảm ơn."

Sau đó xoay người đi về hướng nhà lao, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của các trưởng lão trong tộc. Không che giấu như vậy, ngược lại các trưởng lão trong tộc sẽ càng không nghi ngờ.

Nhan Linh bước vào khổ lao, dừng trước cửa phòng giam của Tuyết Lí Hồng.

Tuyết Lí Hồng đả tọa bên trong lao, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy. Năm đó vì cứu tính mạng Cửu Hoang, y đã tổn thương không nhỏ. Càng lâm vào suy yếu khi bị nhốt trong Băng Ngọc Trì, vừa rồi gấp gáp phá băng thoát ra mà tạo thành thương tổn lớn.

"Cảm ơn ngươi." Nhan Linh tràn đầy áy náy, truyền âm cho y.

"Không cần, ta đến cứu đồ đệ của mình, không phải giải vây cho ngươi." Tuyết Lí Hồng nhắm mắt, không nhìn Nhan Linh.

Nhan Linh cũng nhắm mắt lại: "Vì sao không cho ta biết ngươi đã cứu hắn đi, còn tự mình nuôi dưỡng?"

Tuyết Lí Hồng cười lạnh: "Nói cho ngươi để ngươi làm hại hắn một lần nữa?"

"Ta không bao giờ muốn giết hắn!" Hai mắt Nhan Linh đỏ hoe, "Ta đã giải thích rồi, ta không ngờ sự tình lại trở thành như vậy, vì sao ngươi cứ không tin ta?"

"Ngươi làm ta khó có thể tin ngươi." Ý cười nơi khóe miệng Tuyết Lí Hồng càng thêm lạnh, liếc nhìn Nhan Linh, "Có một việc suốt nhiều năm ta vẫn không nghĩ ra, một người mẹ, vì để khiến người chồng không yêu mình sinh lòng áy náy với mình, vì giành được tâm của hắn, vậy mà lại đang tâm xuống tay với con trai mới sinh của mình. Thật lợi hại, bội phục!"

- -- ---

"Cha!"

Diệp Thừa Tích phiền muộn bước ra khỏi viện của hội trưởng lão đột nhiên nghe được giọng Cửu Hoang, ông giật mình suýt không đứng vững.

Không biết bao nhiêu lần nghe tiếng gọi "cha" từ miệng con trai thứ hai, nhưng không ngờ một ngày, còn có thể vì tiếng "cha" này mà cảm xúc ngổn ngang trăm mối.

Khúc Duyệt đứng bên cạnh Cửu Hoang cũng giật mình. Hắn đột nhiên hét lên tiếng "cha", còn tha thiết nhìn Diệp Thừa Tích, không biết sao lại cảm thấy có chút đáng sợ.

"Cha!" Cửu Hoang lại gọi lần nữa, sau khi nghiêm túc quan sát, hắn đã biết làm sao thăng cấp từ "con bất hiếu" thành "con có hiếu".

Diệp Thừa Tích vứt hết những chuyện đang có trong đầu, đi đến trước mặt Cửu Hoang, càng nhìn con trai, ông càng đau lòng.

Lại thấy Cửu Hoang quỳ phịch một tiếng trên mặt đất, dập đầu, còn kéo ra một giọng thảm thiết, gào lên: "Cha, người đi yên bình..."

Diệp Thừa Tích:...

Ông thậm chí không nhích nổi một bước.

- -- ---

Tác giả có lời muốn nói:

Lão Diệp: Ta không muốn thằng con này!

Sư phụ: Ngươi đừng mơ!

Editor muốn nói:

nếu bảo rằng hắn là thằng ranh, thực dụng, chỉ biết chăm chăm đoạt được cái lợi, bất chấp thủ đoạn để đạt được mục đích của mình. Thì liệu chúng ta đang áp đặt tiêu chuẩn của chính mình lên người Cửu Hoang hay không?

Bản thân hắn không có bộ tiêu chuẩn và cái đầu vận hành giống như chúng ta.

Hắn lớn lên trên núihoang chỉ có một con người duy nhất là sư phụ kề cận. Hắn nhìn mọi thứ qua nhữnggì sư phụ đã dạy...