Ngay vào lúc một chưởng của Diệp Trần hủy diệt tên sát thủ kia, cùng lúc đó mấy người Hứa Minh, Âu Dương Hàn, vào lúc này cũng đã lao vào.

"Diệp Cuồng Tiên! Ngươi thật to gan! Thậm chí ngay cả trọng địa bí mật quân sự của Lâm Tư lệnh cũng dám xông vào, còn làm hỏng nhiều đồ như vậy, ngươi phải bị tội gì? Đừng tưởng rằng ngươi là cung phụng của Thần Long vệ, là có thể coi trời bằng vung, ở đây là quân đội Nam Hải, không phải nơi mà ngươi có thể tùy ý làm bậy!"

Hứa Minh vừa lao vào, nhìn thấy Lâm Chấn Nam không có việc gì, đầu tiên là gánh nặng trong lòng được giải khai, sau đó mừng rỡ, chỉ vào mặt Diệp Trần lập tức bắt đầu chửi ầm lên.

Mà mấy người Lỗ Thiên Bá, Âm Bất Bình, tất cả đều là vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác.

Theo suy nghĩ của bọn hắn, Diệp Trần cho dù trâu bò hơn nữa, bây giờ lại dám làm bậy ở trọng địa quân sự, phạm phải tội lớn như thế, Lâm Tư lệnh chắc chắn sẽ không bỏ qua, cho dù hắn là cung phong của Thần Long vệ, chỉ sợ cũng không thể cứ tính như vậy.

Duy chỉ có Âu Dương Hàn, cau mày,

Bởi vì từ lúc hắn tiến vào, chỉ trong nháy mắt đó, hắn đã ngửi thấy mùi máu tươi, sau đó để ý tới vũng máu trên mặt đất, mà ở trong vách tường phía xa, còn có hai cỗ thi thể xa lạ.

Càng quỷ dị hơn là, ba tên sĩ quan Hải Quân cao cấp trước đó đi vào, lại biến mất một cách ly kỳ!

Hắn biết, chuyện chắc chắn không có đơn giản như vậy!

Quả nhiên, đối mặt với chấn vấn hùng hổ dọa người của Hứa Minh, hai tay Diệp Trần vẫn đúc ở trong túi quần, một bộ vẻ mặt bình chân như vại, giống như không có nghe thấy.

Ngược lại Lâm Chấn Nam ở một bên, sau khi kịp phản ứng, trừng mắt nhìn về phía Hứa Minh,

"Láo xược! Diệp thiếu tướng là ân nhân cứu mạng của ta, ngươi ở chỗ này nói bậy nói bạ cái gì?"

Lâm Chấn Nam vừa mới nói xong, tất cả mọi người nhất thời ngẩn tò te, Hứa Mình càng là một bộ mặt đờ đẫn,

"Cứu mạng...ân nhân?"

Lâm Chấn Nam hít sâu một hơi, chỉ vào trong vách tường ở phía xa, hai bộ thi thể của sát thủ kia, và ở trên mặt đất, tên sát thủ bị Diệp Trần đánh cho huyết nhục mơ hồ, thản nhiên nói:

"Hứa Minh, ba tên sát thủ của đảo Khô Lâu này, đều đã trà trộn vào tới đại bản doanh của chúng ta, ngươi làm đội trưởng đội cảnh về là làm như thế nào?"

Hứa Minh cho tới bây giờ mới để ý tới, ba bộ thi thể ở xung quanh kia, lại thêm lời nói của Lâm Chấn Nam, lập tức dọa đến toàn thân run lẩy bẩy, suýt nữa ngã xuống đất.

Thế mà để ba tên sát thủ đảo Khô Lâu trà trộn đi vào, cũng may mắn là Lâm Chấn Nam không có chuyện gì, bằng không nếu như thực sự có chuyện gì xảy ra, hắn cái đội trưởng đội cảnh vệ này chính là phạm vào tội thất trách lớn nhất!

Hơn nữa thất trách mất chức còn là chuyện nhỏ, đến lúc đó toàn bộ thế cục của Nam Hải, đều sẽ vì chuyện này mà không ổn định, hắn sẽ là tội nhân của cả quốc gia!

Nghĩ tới đây, Hứa Minh hoảng sợ một trận, trên lưng gần như trong nháy mắt mồ hôi đã đầm đìa.

Sau khi Lâm Chấn Nam khiểu trách Hứa Minh, sau đó nhìn về phía Diệp Trần, trên mặt lập tức hiện ra nụ cười thân thiện, chủ động đưa bàn tay ra hướng về phía Diệp Trần,

"Ngươi chính là Diệp thiếu tướng phải không? Dịch lão thường xuyên đề cập về ngươi trong điện thoại a, nói ngươi là thiếu niên anh hùng, hôm nay được gặp mặt, quả nhiên thanh danh vang dội không có sai a! Vừa rồi thực sư may mà có ngươi, bằng không cái mạng già này của ta, hôm nay chắc chắn nằm ở chỗ này rồi, ha ha"

Diệp Trần bắt tay với Lâm Chấn Nam, cười nhạt một tiếng, nói:

"Lâm Tư lệnh quá khen! Việc rất nhỏ!"

Lâm Chấn Nam lại lắc đầu, nghiêm mặt nói:

"Đối với Diệp tướng quân mà nói, thì đây là việc rất nhỏ, nhưng đối với Lâm Chấn Nam ta mà nói, ngươi chính là ân nhân cứu mạng của ta!"

Nói xong lời này, Lâm Chấn Nam lập tức nghiêm, trịnh trọng hướng Diệp Trần hơ cúi người một cái!

Mấy người còn lại thấy cảnh tượng này, lập tức hai mắt của mọi người trợn lên thật lớn, nhất là Hứa Minh, quả thực không dám tin vào hai mắt của mình.

Lâm Chấn Nam là ai? Đây chính là thượng tướng của một nước! Đại Tư lệnh hải quân trong tay nắm mấy chục vạn người!

Bây giờ thế mà khom mình hành lễ đối với một tên thiếu niên, đây là vinh quang rất lớn a!

Nhưng Diệp Trần đối với chuyện này, cũng không có khái niệm gì, đương nhiên nhận lấy cái hành lễ này của Lâm Chấn Nam.

Sau khi Lâm Chấn Nam hướng về phía Diệp Trần thi lễ một cái, sau đó lại hướng Hứa Minh ở một bên, nói:

"Đúng rồi, Diệp thiếu tướng tới từ lúc nào? Các ngươi làm sao không báo cáo cho ta biết?"

Hứa Minh nghe được điều này, trong lòng lập tức máy động, ngầm nói một tiếng không ổn, ấp úng có phần không trả lời được.

"Lâm Tư lệnh, ta...ta trước đó thấy ngài quá bận, cho nên...cho nên không dám quấy rầy..."

"Hồ nháo!"

Lâm Chấn Nam trực tiếp nghiêm sắc mặt,

"Diệp thiếu tướng có thân phận gì? Chẳng lẽ còn muốn ta phải nhắc nhở các ngươi sao? Ngươi sao có thể thất lễ như thế!"

"Vâng vâng vâng!"

Hứa Minh lúc này làm sao còn dám phản bác, chỉ có thể cúi đầu nhận sai.

Sau khi Lâm Chấn Nam răn dạy Hứa Minh xong, sau đó lại hướng về phía Diệp Trần hiện ra nụ cười tràn ngập vẻ áy này,

"Diệp tướng quân, thực sự xấu hổ, người phái dưới không hiểu chuyện, tiếp đón các vị không được chu toàn!"

Lông mày Diệp Trần hơi nhíu lại, cười nhạt một cái nói:

"Không có việc gì, chung ta chẳng qua mới đợi có hơn nửa tiếng mà thôi..."

Nghe được điều này, sắc mặt của Hứa Minh lập tức trắng nhợt, suýt chút nữa thì ngất xỉu.

Máy mấy người Âu Dương Hàn thì ý thức được, Diệp Trần đang bắt đầu phản kích!

Quả nhiên, Lâm Chấn Nam nghe được điều này, lập tức trừng hai mắt một cái, trên người bỗng nhiên bộc phát ra một cỗ khí thế kinh người, rất hiển nhiên lần này đac thực sự nổi giận!

"Hứa Minh ngươi rất được! Ngươi lại dám để Diệp thiếu tướng chờ ở bên ngoài hơn nửa tiếng? Ngươi là đang cố ý cản trở sao? Là ai cho ngươi cái lá gan lớn như vậy!"

"Ta ta..."

Hứa Minh lập tức không phản bác được, bởi vì hắn so với bất luận kẻ nào đều hiểu rõ, vị Lâm Tư lệnh này cơ trí bực nào, lý do của hắn không thể khiến Lâm Chấn Nam tin tưởng, căn bản không có cách nào để Lâm Chấn Nam tin tưởng, nói ra lý do còn không bằng tực tiếp thừa nhận nhận sai lầm của mình.

"Lâm Tư lệnh, ta sai rồi..."

Lâm Chấn Nam hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên cơn giận còn sót lại một chút chưa tan hết,

"Hứa Minh a Hứa Minh, ngươi thực sự làm cho ta quá thất vọng rồi!"

Nghe được lời này của Lâm Chấn Nam, tâm tư của Hứa Minh, trong nháy mắt chìm xuống đáy cốc.

Hắn hiểu vị Lâm Tư lệnh này hơn so với bất cứ ai, đối xử với thuộc hạ của mình luôn luôn rộng lượng, thế nhưng khi hắn thực sự nổi giận đối với người nào, vậy người này coi như hoàn toàn xong!

Quả nhiên, nghe được Lâm Chân Nam lại nói tiếp:

"Ngươi thất lễ với cấp trên, lừa trên gạt dưới, hơn nữa còn thất trách nghiêm trọng, tự mình tới bảo vệ an ninh và nhận hình phạt đi thôi!"

Nói xong lời này, Lâm Chấn Nam khong tiếp tục để ý tới Hứa Minh, ngược lại hướng về phía Diệp Trần cười nói:

"Diệp tiếng quân, ở đây quá loạn, ta để cho người của ta dọn dẹp một chút, chúng ta đi ra bên ngoài trò chuyện đi!"

Diệp Trần tự nhiên không có ý kiến, nhẹ gật đầu, đi theo Lâm Chấn Nam, đi ra bên ngoài, để lại Hứa Minh sơn đã vô cùng hối hận, vẫn còn đàn sững sờ đứng tại chỗ, giống như là choáng váng.

Ban đầu, hắn là đội trưởng bảo vệ của Lâm Tư lệnh, tiền đố của hắn có thể nói là một tương lai tươi sáng, thậm chí tương lai đứng hàng tướng quân, cũng không phải không có khả năng này.

Mà bây giờ, cũng bởi vì nhất thời tức giận nhịn không nổi, muốn cố ý ngáng chân Diệp Trần một chút, không nghĩ tới vậy mà rơi vào tình cảnh như bây giờ, tuy rằng Lâm Chấn Nam cũng không có khiển trách nặng nề, thế nhưng hắn hiểu rõ hơn so với bất cứ ai, một khi để lại ấn tượng không tốt với Lâm Tư Lệnh, trong tương lai tiền đồ khẳng định hoàn toàn u ám...

Nghĩ tới đây, vào lúc này trong lòng Hứa Minh, sớm đã hối hận vô cùng, nếu như mọi chuyện đều có thể làm lại, có đánh chết hắn hắn cũng không dám đi gây sự với Diệp Trần.

Đáng tiếc, trong cuộc sống này không có nếu như...