"A!"

Lâm Hạo Nhiên vừa muốn từ dưới đất bò dậy, lập tức lại hét thảm một tiếng, sau đó mặt cắt không còn hột máu,

"Ngươi...ngươi vậy mà...phế bỏ nội kình của ta!"

Sở dĩ Lâm Hạo Nhiên kiêu căng như thế, ở trong đời thứ ba của Lâm gia chuyên quyền độc đoán, đều là dựa vào thiên phú võ đạo xuất sắc của hắn, thế nhưng bây giờ bị Diệp Trần phế bỏ tu vi, thời gian sau này của hắn như thế nào hắn cũng có thể nghĩ được, điều này để cho hắn làm sao không kinh không giận?

"A!"

Lúc này mới kêu thảm một tiếng, Lâm Hạo Nhiên trực tiếp ngất xỉu.

Đối với chuyện này, Diệp Trần không quan tâm, tiện tay vỗ vỗ vào bả vai bị Lâm Hạo Nhiên chạm vào, thản nhiên nói:

"Nếu như không phải xem trên thể diện của Tiêu Tiêu, há lại sẽ đơn giản phế bỏ tu vi của ngươi như vậy?"

Mắt thấy cũng đã giáo huấn xong hai anh em Lâm Hạo Nhiên và Lâm Anh Nhiên, Diệp Trần đang định rời đi, rồi lại bỗng nhiên nhướng mày.

Chỉ thấy, ở bên ngoài cửa phòng, lại có một nhóm người đi tới,

Người dẫn đầu, là một ông lão tóc có chút hoa râm, nhưng rất uy nghiêm, hóa ra chính là Lâm Thế Kiêu ông ngoại của Diệp Trần, gia chủ Lâm gia!

Mà ở bên cạnh Lâm Thế Kiêu, còn có một ông lão khoảng năm mươi tuổi, dáng người tháo vát, hai mắt sáng ngời, rất rõ ràng chắc là một tên cao thủ võ đạo, thâm chí ngay cả Lâm Thế Kiêu ở một bên, dường như cũng đang cố gắng lấy lòng.

Theo sát phía sau, là ba người đàn ông trung niên, chính là ba người con trai của Lâm Thế Kiêu, con trai cả là Lâm Cương, con trai thứ hai là Lâm Hải, thứ ba là Lâm Mục.

"Hạo Nhiên!"

Mấy người vừa bước vào phòng, lập tức nhìn thấy Lâm Hạo Nhiên ngất xỉu nằm trên mặt đất, Lâm Cương lập tức lao tới, ôm lấy Lâm Hạo Nhiên, trên người đằng đằng sát khí, gầm thét lên,

"Ai làm? La ai biến con trai của ta thành ra như vậy? Ai?"

Lâm An Nhiên nhìn thấy mấy người Lâm Cương tới, lập tức như tìm được người đáng tin cậy, lập tức bụm mặt khóc lóc kể lể,

"Ông nội, bác cả, cha, các ngươi phải làm cho cho ta và anh Hạo Nhiên a!"

Lâm Hải nhìn thấy mặt mũi của con trai mình giống như đầu heo tình cảnh bi thảm, cũng lập tức bước nhanh lao tới,

"An Nhiên! La ai đánh ngươi thành dáng vẻ như thế này?"

Lâm An Nhiên một tay che mặt, một tay chỉ vào Diệp Trần,

"Là hắn! Chính là Diệp Trần cái tiểu súc..."

Lâm An Nhiên nói đến đây, đột nhiên nhìn thấy Diệp Trần quăng tới ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn, lập tức toàn thân không hiểu vì sao run lên, "Tiểu súc sinh" ba chữ này, bất kể như thế nào cũng không nói đủ.

Lâm Cương nghe được lâm An Nhiên chỉ ra và xác nhận, lập tức đột nhiên đứng dậy,

"Được lắm cái tên tiểu súc sinh nhà ngươi! Cũng dám chạy tới Lâm gia ta giương oai! Hôm nay ta thay Uyển Dung đã chết, dạy dỗ ngươi thật tốt!"

Nói xong, Lâm Cương trực tiếp sải bước lao tới trước mặt Diệp Trần, nâng bàn tay lên hướng trên mặt Diệp Trần hung hăng tát tới!

Đáng tiếc, Diệp Trần tiện tay nhấc lên, nhẹ nhàng chặn lại một cái tát này của Lâm Cương, hắn mắt nhìn thẳng vào hắn, lạnh lùng nói:

"Ngươi, không xứng nói danh tự mẹ ta!"

Cùng lúc nói xong lời này, cánh tay của Diệp Trần hơi chấn động một chút,

Ầm!

Lâm Cương lập tức cảm nhận được một cỗ lực lượng cực kỳ cường hãn, trược tiếp hung hăng đẩy hắn đi ra, cả người trực tiếp ở trên mặt đất lăn mười mấy mét, mới vững lại được, chật vật không chịu nổi.

Mấy người Lâm Thế Kiêu nhất thời hoảng sợ nhìn nhau!

Đây là Diệp Trần mà bọn họ biết sao? Trở nên lợi hại như vậy từ khi nào thế?

Lâm Hải vốn là còn đang chuẩn bị tới dạy dỗ Diệp Trần, thấy cảnh này, lập tức cũng bị dọa đến lui về sau vài bước, không tự chủ được nhìn về lưng Lâm Thế Kiêu.

"Cha..."

Lâm Thế Kiêu từ từ đi về phía trước mấy bước, đảo qua trên thân của mỗi người một cái, chậm rãi nói:

"Ai có thể nói cho ta biết, đây là chuyện gì xảy ra?"

Lâm Tiêu Tiêu thấy chuyện càng ngày náo càng lớn, đã sớm sốt ruột như con kiến bò trên chảo nóng, vào lúc này thấy Lâm Thế Kiêu hỏi, vội vàng bước đi lên trước, kể lại tất cả những gì đã xảy ra.

Đương nhiên, trong lời nói của Lâm Tiêu Tiêu, tư nhiên là hướng về phía Diệp Trần, cuối cùng lung lay cánh tay của Lâm Thế Kiêu, làm nũng nói:

"Ông nội, chuyện này thật sự là không trách được anh Diệp Trần, ông không cần phải quan tâm a!"

Lâm Thế Kiêu đã có một vài ý định, lúc này Lâm An Nhiên ở một bên bỗng nhiên mở miệng,

"Ông nội! Ông không thể chỉ nghe mỗi Tiêu Tiêu nha đầu này nói a! Với cả coi như cháu và anh Hạo Nhiên có lỗi, hắn đánh cháu cháu cũng chịu, thế nhưng hắn còn phế đi nội kình của anh Hạo Nhiên, làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho hắn được!"

"Cái gì!"

Nghe được điều này, tất cả mọi người Lâm gia nhất thời tất cả đều biến sắc,

"Nội kình của Hạo Nhiên bị phế rồi?"

Lâm Hạo Nhiên thế nhưng là thiên tài võ đạo được Lâm gia vất vả bồi dưỡng ra, thậm chí tương lai có hy vọng xung kích vào cảnh giới tông sư Hóa Kình, gần như có thể nói là tương lai và hy vọng của Lâm gia!

Bây giờ, thế mà bị phế sạc nội kình, đây chẳng phải mang ý nghĩa, tương lai của Lâm gia, hoàn toàn xong?

Lão giả thần bí bên cạnh Lâm Thế Kiêu, nghe được điều này, thân thể lập tức nhoáng một cái, đã tới bên cạnh Lâm Hạo Nhiên, cầm lấy cổ tay của hắn, bắt đầu bắt mạch.

"Cát tiên sinh, tình huống của con ta như thế nào?"

Lâm Cương ở một bên vội vàng nói, hiển nhiên trong lòng còn hy vọng may mắn.

Vị Cát tiên sinh kia thở dài một hơi, lắc đầu, nói:

"Đan điền đã hoàn toàn vỡ vụn, đời này chỉ sợ không thể tu võ..."

"Phù phù!"

Nghe được điều này, Lâm Cương lập tức ngồi bệt trên mặt đất, vẻ mặt trắng bệch vô cùng.

Vị Cát tiên sinh kia chuyển dời ánh mắt lên người Diệp Trần, trong đôi mắt hiện lên vẻ tàn khốc, khiển trách:

"Tuổi còn nhỏ, sao ác độc như vậy!"

Diệp Trần ngay cả nhìn một chút cũng không thèm nhìn, nhàn nhạt nói một câu,

"Liên quan gì đến ngươi!"

Oanh!

Cát tiên sinh nghe được điều này, lập tức nổi giận,

Nghĩ cả đời của hắn đi khắp đại giang nam bắc, bất luận ở đâu, cho dù là đại lão một phương, cũng phải cung cung kính kính gọi hắn một tiếng là Cát tiên sinh, bây giờ lại bị một tên thiếu niên, không thèm để vào mắt, điều này làm sao hắn có thể nhẫn?

Lâm Cương ở một bên thấy thế, thừa dịp nói:

"Khẩn cầu Cát đại sư giúp Lâm gia ta dạy bảo cái tên nghịch đồ này, Lâm gia ta nhất định có hậu báo!"

Cát đại sư vốn là đang có ý này, nhưng lại không tiện nhúng tay vào chuyện của Lâm gia, nghe được lời này của Lâm Cương, lập tức mừng rỡ, tuy nhiên vẫn là quay đầu nhìn Lâm Thế Kiêu một cái, muốn lấy ý kiến của hắn một chút.

Vào lúc này Lâm Thế Kiêu cũng đang lên cơn giận dữ, vừa nghĩ tới tương lai của Lâm gia hoàn toàn xong, trong lòng giận không có chỗ phát tiết, lập tức gật một cái, biểu thị đồng ý.

Đạt được sự cho phép của Lâm Thế Kiêu, vị Cát đại sư kia lập tức không có gì cố kỵ nữa, đứng dậy, chậm rãi đi tới trước mặt Diệp Trần, lạnh giọng nói:

"Khặc khặc! Tiểu tử, nếu như bây giờ ngươi quỳ xuống dập đầu xin lỗi, sau đó ngoan ngoãn đợi cho Lâm lão gia tử xử lý, ta có lẽ sẽ rủ lòng từ bi, tha cho ngươi một lần!"

Diệp Trần lập tức cười,

Lúc trước hắn vì thể diện của Lâm Tiêu Tiêu làm trở ngại, hơn nữa hắn và Lâm gia dù sao còn có chút quan hệ máu mủ, cho nên mới không có ra tay độc ác, còn về phần Cát tiên sinh trước mắt này, hắn nhưng không có kiêng kỵ điều gì.

"Lão đầu, nếu không muốn chết, liền cút nhanh lên!"

Cát đại sư nghe được điều này, lập tức tức giận đến oa oa kêu to,

"Tiểu tử cuồng vọng! Ngươi muốn chết!"

Theo một tiếng hét lớn, Cát đại sư xuất thủ,

Chỉ thấy hắn rất nhanh lao về phía trước, bàn tay vung ra, giống như ưng trảo, khí thế như cầu vồng, hung hăng đánh tới cổ Diệp Trần!

Tuy nhiên khi Ưng Trảo Công của hắn công kích tới trước cách người Diệp Trần ba tấc, ngay sau đó im bặt mà dừng, bởi vì đã bị một cái bàn tay thon dài, nhẹ nhõm ngăn lại,

"Ưng Trảo Công sao? Nửa bước Hóa Kình sao? Đây chính là thực lực của ngươi sao? Quả thực rối tinh rối mù!"

Diệp Trần tùy tiện khẽ vươn tay, bắt được ưng trảo của Cát đại sư, chậm rãi mở miệng nói.