Mặc dù tên này rất xấu xa, rất vô lại, nhưng mà không thể phủ nhận, bất luận là kiếp trước hay là kiếp này, hắn đều là người hấp dẫn nhất trong số những người mà nàng nhìn thấy, như thể có thể lấy đi linh hồn của người khác vậy.

Hỉ Dương hốt hoảng nhớ lại khoảng thời gian bị kìm hãm đó, mặc dù không được tự do, nhưng mà quả thực không thiếu ăn thiếu mặc, cũng không có hạ nhân khắt khe, thậm chí đối xử với mình rất cung kính.

Nếu như không phải bị Diệp Hải Đường giết chết, thì có lẽ kiếp trước cũng sẽ chết khô ở trong dinh thự tĩnh mịch đó.

Nàng bàng hoàng tỉnh táo lại, trong lòng khinh thường bản thân bị mỹ sắc lừa gạt, có thể quên đi nỗi cay đắng sâu thẳm của kiếp trước rồi lại không cách nào tự thoát khỏi đau khổ.

Nàng đột ngột lùi lại một bước, trông rất cảnh giác, giống như một con hổ mới sinh vừa giật mình tỉnh giấc.

Địch Quân Dương thấy nàng vẫn sợ hãi mình như thế thì dĩ nhiên không vui.


Lông mày chùng xuống, khuôn mặt anh tuấn giống như hố băng lạnh ngắt.

Hỉ Dương vẫn còn đang đắm chìm trong quá khứ, vừa nhìn thấy sắc mặt đen thui, cảm thấy rất quen thuộc, lập tức kinh hãi bỏ chạy.

Tiếc là chân không dài bằng người ta, Địch Quân Dương dễ như trở bàn tay đã bắt lấy nàng trong tay, tiến lên ôm nàng vào lòng, đừng nhìn người ta nhỏ tuổi nhưng mà dậy thì rất tốt, sự mềm mại trong lòng khiến hắn cảm nhận rõ dáng điệu này, dường như không khác trong dự tính là bao.

Ngay cả những động tác cũng rất quen thuộc, như thể chúng đã được thực hiện hàng nghìn lần.

“Buông ra, tên khốn này!”“Nàng mắng cũng được, không mắng cũng được, dù sao ta cũng hiểu rồi, nói với nàng lời hay ý tốt vẫn không bằng hung dữ với nàng, bất luận ta nói hay làm gì, nàng đều vô cùng sợ hãi, chi bằng tranh thủ làm những điều khiến ta thoải mái.

“Địch Quân Dương! Buông tay ra.

”“Không buông, nàng nói gả hay không gả.

”“Cái tên biến thái nhà ngươi, không biết xấu hổ!” Hỉ Dương há miệng cắn một cái.

Nàng sử dụng hết sức bình sinh cộng thêm cùng với sự hận thù hắn trong kiếp trước.

Mùi máu thấm vào miệng, dòng nước nóng hổi chảy dài trên cánh tay.

Nó cứ như rơi thẳng vào trái tim hắn, một mùi vị không thể nói rõ được.

“Này, này, này.


”Địch Quân Dương buông tay ra, chỉ còn lại tiếng nức nở của nàng: “Ta cũng không làm đau nàng, sao nàng lại tủi thân khóc lên như vậy?”Vết máu trên cánh tay hắn trông thật đáng sợ.

Hỉ Dương sụt sịt, rơi lệ nhìn hắn, rồi nắm tay hắn, “Ta sẽ không tha thứ cho ngươi.

Cho dù ngươi có làm thế nào đi nữa, ta cũng sẽ không lấy ngươi.

Địch Quân Dương, cả đời này, ta cũng sẽ không có bất cứ mối quan hệ nào cùng với ngươi.

”Trong đầu Địch Quân Dương lúc này đều là ánh mắt tràn ngập sự hận thù đến thấu xương của nàng, còn có lời nói muốn cắt đứt quan hệ, quả thật làm cho hắn không thể hiểu nổi.

Lẽ nào là vì biết bói toán, cho nên có một số dự đoán hoặc là liên tưởng biết một số việc chưa từng xảy ra?Nhưng mà hắn rốt cuộc phải xấu xa đến mức nào.

Mới có thể khiến nàng ghét đến mức này.

Địch Quân Dương nhíu mày, nhưng không tiếp tục đuổi theo.


Tuy rằng hắn thừa nhận, vị hôn thê này làm cho hắn có một chút hứng thú, nhưng không đến mức khiến hắn mất mặt vậy chứ.

(Tác giả: Vả mặt nhanh quá mà, cho dù tính khí có kiêu ngạo như thế nào thì cũng phải hạ mình mềm mỏng thôi.

)! Ngọ Nguyệt đang thong thả đung đưa trên chiếc ghế tựa, trong khóe mắt chợt nhìn thấy một bóng đen lướt qua bên cạnh mình, hình như trông rất giống tiểu thư nhà mình thì phải, thế là nàng ta bật dậy khỏi ghế, nhanh chóng theo sau chạy vào.

“Tiểu thư, người làm sao vậy?” Nhìn thấy Hỉ Dương khóe mắt đỏ hoe như con thỏ nhỏ vẻ mặt khổ sở vô cùng, nàng ta thầm nhủ có điều không hay rồi, lẽ nào là Kỳ Phi không cứu được.

Chỉ có điều như vậy cũng tốt, mặc dù nói Kỳ Phi huynh đệ xui xẻo, nhưng mà tiểu thư có lẽ sẽ không kêu rời phủ một lần nữa chứ?Hỉ Dương hít sâu một hơi, nhìn nàng như không có chuyện gì xảy ra, “Ngươi ra bên ngoài trông coi khuân vác, còn nữa chuẩn bị một chiếc xe ngựa, chúng ta thu dọn đồ đạc, rời phủ.

”.