CHƯƠNG 14

Hồ Lãm bị dọa ngốc, em trai anh ta bị Vương Bác Thần giết ở trước mặt ba anh ta rồi!!

“Hách!!!”

Nhìn thấy con trai bị người ta giết ngay trước mặt mình, Hồ Kiệt sụp đổ, điên rồi, hai mắt đỏ ngầu, giận dữ gầm lên: “Súc sinh, mày dám giết con trai của tao! Ở thành phố Hà Châu này, không ai dám động vào con trai của tao, mày vậy mà dám giết nó! Hôm nay, cho dù thiên vương lão tử tới, mày cũng phải chết. Chế ngự hai chân của hắn cho tao, tao muốn đích thân dày vò chết hắn!”

Mấy vệ sĩ hung thần ác sát đi tới, muốn chế ngự hai chân của Vương Bác Thần.

Những vệ sĩ này của Hồ Kiệt mạnh hơn một bậc so với vệ sĩ Hồ Lãm dẫn tới!

Có mấy người thậm chí là lão binh từng lên chiến trường, từng giết người.

Vương Bác Thần và Triệu Thanh Hà chết chắc rồi, Hồ Lãm cười lạnh nhìn Vương Bác Thần.

Một vệ sĩ đi tới túm Vương Bác Thần lại bị Vương Bác Thần đạp một cước vào ngực, ngã ra đất, đầu gối vỡ nát.

Nụ cười lạnh trên môi của Hồ Lãm lập tức cứng đờ, trong mắt lộ ra vẻ kinh hãi.

Những vệ sĩ này của ba anh ta vậy mà không chặn được ba quyền hai cước của anh!

Sau đó, Vương Bác Thần quỷ dị xuất hiện ở trước mặt Hồ Kiệt, một cước đạp vào vai của Hồ Kiệt, lực lượng cực lớn, cưỡng ép khiến Hồ Kiệt quỳ xuống.

Vương Bác Thần lạnh nhạt nói: “Làm ồn tới vợ tôi rồi.”

“Còn muốn gọi người không? Tôi cho ông cơ hội.”

Hồ Kiệt quỳ trên đất, vai đau đớn, giống như bị gãy.

Mắt như rắn độc, hằn học nhìn Vương Bác Thần: “Tôi là người của thư ký thống đốc Canh Phong, cậu giết con trai tôi, cậu chết chắc rồi.”

Hồ Kiệt mặt mày dữ dằn, cực kỳ hung hăng nói: “Hôm nay cậu không giết chết tôi thì tôi sẽ giết cả nhà của cậu.”

Canh Phong, không những là thư ký của thần thủ – thống đốc mới của Hà Châu, còn là bộ trưởng Võ bộ của thành phố Hà Châu, quản lý mấy chục nghìn quân đội đóng quân của Hà Châu, quyền cao chức trọng.”

Vương Bác Thần thuận tay cầm điện thoại lên, đập vào mặt của Hồ Kiệt.

“Gọi người.”

Thật sự là vô pháp vô thiên, quá ngang ngược, ngông vô bờ bến.

Vậy mà có người không biết sống chết như này.

Hồ Kiệt sau giây lát bần thần thì cười gằn.

Túm lấy cơ hội, vội vàng gọi điện cầu cứu Canh Phong.

“Rất tốt, rất tốt.”

Tôi không xử lý được cậu, thư ký Canh không giải quyết được cậu sao?

Hồ Kiệt quỳ ở trên đất gọi điện, không phải ông ta không muốn đứng dậy, mà một cước vừa rồi của Vương Bác Thần khiến hai chân của ông ta tê dại, không thể đứng dậy!

Giết cậu ta, giết cậu ta!

Thù hận mãnh liệt, sỉ nhục cực lớn, xung kích Hồ Kiệt, ông ta chỉ muốn giết Vương Bác Thần!

Không lâu sau, bên ngoài vang lên vô số tiếng còi cảnh sát.

“Thư ký Canh đến rồi, tôi xem cậu chết như nào.”