Triệu Lỗi Phong lạnh nhạt nói: "Thật sao? Nhưng dù vậy, chúng ta cũng không thể giết tất cả mọi người, trừ phi nhà họ Triệu không muốn tiếp tục lăn lộn ở Hoa Hạ nữa."
Triệu Lập chế nhạo nói: "Anh không biết thân phận của nhà họ Triệu chúng ta ở Tây Sơn sao? Cho dù có giết bọn họ, chuyện này cũng không bao giờ truyền đến tai bên trên đâu."
Triệu Lỗi Phong cau mày: "Chú có biết mình đang nói cái gì không? Chú nói không truyền đến tai bên trên, chú chắc chắn như vậy ư?"
Triệu Lập nở một nụ cười tự tin: "Không phải sao? Nhà họ Triệu của chúng ta từ khi nào lại sợ người khác vượt mặt chứ? Chẳng phải luôn là cường giả mạnh nhất Tây Sơn sao?"
Triệu Lỗi Phong thở dài: "Triệu Lập, chú thật sự không hề biết sợ hãi."
Triệu Lập khinh thường nói: "Chỉ cần đủ mạnh, đương nhiên sẽ không sợ hãi.

Nhà họ Triệu có được ngày hôm nay, chẳng lẽ là do sợ hãi nên mới có được ngày hôm nay ư?"
Triệu Lỗi Phong biết mình không có cách nào thuyết phục được Triệu Lập, cho nên cuối cùng chỉ xua tay: "Chuyện cứ như vậy thôi, chú đi xuống đi."
Triệu Lập chỉ khinh khỉnh khịt mũi rồi quay về phòng, gia chủ hiện tại vẫn là Triệu Lỗi Phong, tuy họ là sinh đôi nhưng thân phận ở nhà hoàn toàn khác nhau.
Một người là gia chủ, còn một người chỉ là thế thân cho gia chủ mà thôi.
Nếu không phải Nhà họ Triệu chưa từng có nội chiến, ông ta đã sớm muốn đoạt lại vị trí này rồi.
"Tôi thật sự không hiểu vì sao hồi đó bố lại chọn anh ấy.


Nếu như chọn tôi, có lẽ bây giờ nhà họ Triệu của chúng ta không chỉ hùng mạnh ở Tây Sơn thôi đâu, có lẽ toàn bộ Hoa Hạ này đều sợ nhà họ Triệu của chúng ta rồi!" Triệu Lập ngồi vào ghế đẩu, bất mãn nói.
Nhưng mà đây chỉ là những ông ta có thể nói, và những người nghe được cũng chỉ nghĩ rằng họ chưa nghe thấy mà thôi.
Loại chuyện này đương nhiên sẽ không có kết quả gì.
Diệp Vô Phong tiếp tục làm người giúp việc cho nhà họ Triệu, và sự nghi ngờ về anh cũng bị loại bỏ khi Triệu Lỗi Phong nhìn thấy cảnh Diệp Vô Phong ngủ suốt ngày qua camera giám sát.
Triệu Lỗi Phong ngồi trên ghế, cau mày, ông ta cực kỳ bối rối, không cách nào tìm người thảo luận loại chuyện này.
Lão Mộ xuất hiện ở trước mặt ông ta, lãnh đạm nói: "Ông còn đang suy nghĩ về chuyện của cục Hồng Thuẫn ư?"
Triệu Lỗi Phong gật đầu: "Đúng vậy, chuyện xảy ra với Cục Hồng Thuẫn lần này rất rõ ràng, đơn giản là muốn diệt trừ đại gia tộc của chúng ta.

Bất kể chuyện này như thế nào, tôi cũng sẽ không bao giờ để nó phát sinh, ít nhất sẽ không để nó phát sinh với chúng ta."
Lão Mộ bất lực nói: “Nhà họ Triệu có thể phát triển là bởi vì Hoa Hạ cần sự lớn mạnh của chúng ta để đưa nền kinh tế của toàn bộ Tây Sơn khởi sắc, nhưng bây giờ là hình thức kinh tế của Hoa Hạ đang dần dần cải biến, cấp cao Hoa Hạ không cho phép một nhà chúng ta độc đại.”
Triệu Lỗi Phong nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi đương nhiên biết chuyện này.

Bố tôi ngay từ đầu đã nói rồi.

Cấp cao của Hoa Hạ luôn có khả năng tá ma giết lừa."
Lão Mộ dửng dưng nói: "Cho nên loại chuyện này là không thể tránh khỏi.

Lúc đầu ông chủ rất khôn ngoan, đã chuyển một số ngành công nghiệp đến nước Mã Tây, cho nên dù bây giờ chúng ta rời khỏi Tây Sơn cũng sẽ không bao giờ hết đạn dược và lương thực, ít nhất là có thể đông sơn tái khởi ở Mã Tây."
Triệu Lỗi Phong nói: "Tôi cũng nghe bố tôi nói điều này, nhưng tôi vẫn không cam lòng.

Nếu có thể, tôi không muốn nhà họ Triệu của chúng ta rời khỏi Tây Sơn.


Thật quá thảm hại.

Và tôi cũng không thích cấp cao của Hoa Hạ, họ cho phép chúng ta làm những việc kinh doanh độc quyền khi họ cần chúng ta, và bây giờ họ lại bắt đầu đàn áp chúng ta?"
Lão Mộ bất lực lắc đầu: "Đã vậy, ông cũng chỉ có thể cam chịu số phận thôi, nếu như lúc này mà nói muốn đối nghịch với cấp cap Hoa Hạ thì kết cục cũng sẽ như nhà họ Nguyên thôi.

Tôi thật sự không muốn chuyện này xảy ra."
Triệu Lỗi Phong chắc chắn nói: "Yên tâm đi, lão Mộ, tôi cũng biết tình huống hiện tại, tôi sẽ tính kế thật tốt, sẽ không bao giờ để nhà họ Triệu thực sự giống như nhà họ Nguyên."
Lão Mộ nghe xong, nhẹ nhõm gật đầu, sau đó rời khỏi phòng.
Triệu Lỗi Phong xoa xoa thái dương, suy nghĩ hồi lâu mới đến phòng của Triệu Lập, lúc này Triệu Lập đang uống rượu đỏ, vừa thấy ông ta đi tới, liền nở một nụ cười khinh thường.
Triệu Lỗi Phong không quan tâm lắm, kéo ghế ngồi xuống, nhìn Triệu Lập: "Không phải chú rất muốn ở vị trí của tôi sao?"
Triệu Lập có chút nghi hoặc nhìn Triệu Lỗi Phong, nhưng vẫn nói thật: "Đương nhiên, nếu như tôi ngồi ở vị trí của anh, thì tôi nhất định sẽ làm tốt hơn anh."
Triệu Lỗi Phong suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy được, tôi sẽ cho chú một cơ hội."
Triệu Lập có chút khó hiểu nhìn Triệu Lỗi Phong, Triệu Lỗi Phong nói: "Tôi cho chú cơ hội này, chú có thể đi làm một chút chuyện, chắc là chú cũng biết nhà họ Triệu chúng ta có sản nghiệp bên Mã Tây đúng không?”
Triệu Lập cười nói: "Đương nhiên biết rồi, không phải là là do lúc trước bố cho rằng Hoa Hạ muốn tá ma giết lừa, cho nên mới tìm đường lui cho nhà họ Triệu chúng ta sao?"
Triệu Lỗi Phong gật đầu: "Đúng vậy, những ngành đó thuộc về chú từ khi chú rời Hoa Hạ.

Chú muốn ngồi vào vị trí của tôi, tôi cũng không phản đối, nhưng ít nhất chú phải thể hiện thực lực của mình, nếu không bảo vệ tốt những sản nghiệp đó, vậy mấy lời chú nói tôi đây không dám tin.”

Triệu Lập đột nhiên bừng tỉnh sau khi nghe được lời này, không ngờ Triệu Lỗi Phong lại có quyết định như vậy, nghiêm túc hỏi: "Anh điên à?"
Triệu Lỗi Phong lắc đầu: "Không phải điên, tôi chỉ là cho chú và Nhà họ Triệu một cơ hội."
Triệu Lập nhanh chóng giễu cợt nói: "Bớt nói mấy lời này trước mặt tôi đi, cho tôi một cơ hội ư, tôi chưa từng biết anh sẽ cho tôi một cơ hội, t từ trước đến nay tôi vẫn luôn là thế thân của anh, không phải mọi chuyện đều do anh quyết định sao? Tôi chỉ thực hiện mệnh lệnh của anh thôi.”
Triệu Lỗi Phong nhìn Triệu Lập nói: "Tôi biết chú không phục, hiện tại tôi cho chú cơ hội vượt qua tôi.

Nếu chú có thể đứng vững bên Mã Tây, đến lúc đó trở về, cho dù chú bảo tôi thoái vị, tôi cũng nguyện ý làm.”
Triệu Lập chỉ vào Triệu Lỗi Phong: "Anh nói đấy!"
"Đúng, tôi đã nói."
Triệu Lập uống xong một ly rượu, xoay người đi ra ngoài, Triệu Lỗi Phong cũng không thèm nhìn ông ta, sau khi Triệu Lập rời đi liền nở nụ cười.
Lão Mộ lúc này mới xuất hiện ở bên cạnh ông ta: "Gia chủ, hà tất gì phải làm vậy chứ? Ông hoàn toàn có thể để hắn ở lại."
Triệu Lỗi Phong lắc đầu: "Không, người em trai này, dù sao vẫn còn hơi ngu dại, tâm tính vẫn còn chưa trưởng thành, nếu ở lại nơi này, sẽ chỉ bị cục Hồng Thuẫn ăn thịt đến nỗi xương cũng không còn đâu, để hắn đi Mã Tây, ít nhất hắn cũng có thời gian để trưởng thành."
Lão Mộ nghe xong cũng không nói gì..