Bình An ô ô hai tiếng: Chủ nhân đúng là bản chất miệng nói một đường, tâm nghĩ một nẻo được phát huy quá xuất sắc. Hôm nay từ sáng sớm đã tắm rửa sạch sẽ, còn thay đi thay lại mấy bộ áo quần, rồi gội đầu đến hai lần. Cũng không biết phải phí công nhọc lòng như thế làm gì, có gì khác đâu, trong mắt một chú chó như nó thì áo quần với tấm thân đầy lông của nó chẳng khác gì nhau.

Còn nói là để cho bạn gái nó xem. Đúng là tâm tư của chàng trai mới yêu lần đầu khiến một con chó như nó cũng nhịn không được muốn toát mồ hôi. Nhưng Bình An biết, từ đầu đến cuối, Lý Cận Dữ luôn là chàng trai nhã nhặn, ấm áp. Anh không nói ra thôi, nhưng anh đối với ai cũng tốt. Tính tình chủ nhân rất tốt, Bình An chưa từng thấy anh tức giận, đánh nhau với ai bao giờ, trừ cái lần đạp bàn trà trước mặt chị gái. Lúc đó Bình An giật mình, tim như muốn nhảy ra ngoài, chưa từng thấy anh giận dữ như vậy bao giờ. Cho nên nó biết, anh thật sự rất rất quan tâm đến chị, rất sợ chị rời xa anh.

Có lúc Bình An thấy anh như cách xa vạn dặm vậy. Anh đứng ở phía ánh sáng, bên ngoài phồn hoa thế gian. Nó thì chỉ có một thế giới đen trắng đơn điệu mà thôi. Lý Cận Dữ không có nhiều bạn bè, cũng rất ít khi có người đến thăm nhà. Hoặc có thể nói là ở cái trấn nhỏ bé này, anh không có bạn tâm giao thật sự, nhưng chó tâm giao thì có một con.

Hai người lâu lâu lại đối diện với chiếc bóng nữa là ba người, đứng ở dưới vườn ngập tràn hoa đào, tâm sự với nhau.

Mấy ngày nay Bình An thấy anh ngủ không được, nửa đêm thường ra ngoài uống nước. Tai của nó rất thính, Lý Cận Dữ lấy ly nước nó cũng có thể nghe ra được, sau đó nó phe phẩy đuôi, đi đến cửa sau vườn, sủa sủa hai tiếng với anh.

Lý Cận Dữ mặc một chiếc áo ngủ đứng dựa vào cửa, một tay đút túi, một tay cầm ly nước, cúi đầu nhìn nó, nói: “Chó không cần ngủ à?”

Bình An lại sủa ô ô hai tiếng.

“Nhớ bạn gái à?” Lý Cận Dữ cúi đầu hỏi nó: “Hay là muốn thay bạn gái rồi?”

Bình An:..............

Lý Cận Dữ để cốc sang một bên, híp híp mắt nhìn sắc đêm bên ngoài, chậm rãi tự nói: “Nhịn thêm đi, mới có một tháng. Gần đây anh đang bận, không có thời gian tìm bạn gái cho mày.”

Bình An biết anh đang bận cái gì, đang bận giận dỗi chị. Mỗi lần chị gọi đến, anh đều chờ rất lâu mới chịu bắt máy, thậm chí đôi lúc còn cố ý không bắt máy, còn lừa chị là mình đang tắm. Có lúc, chị bận cả một ngày không kịp gọi cho anh, anh liền giận dữ đi cạo lông nó.

Bình An bị cạo đến khó chịu, tức đến mức muốn diễn một vở “Chó cùng rứt giậu” cho anh xem. Có đến mấy lần đôi chân nhỏ bé của nó vươn ra giữ lấy vai anh, như muốn lắc lắc vai anh: Sao anh không nói với chị là anh ghen rồi đi!

Sau này thì Bình An hiểu rồi. Lý Cận Dữ nói chị không thích người đàn ông có tính chiếm hữu cao, cho nên anh vừa ghen điên cuồng vừa không dám để chị biết là mình ghen, sợ chị không thích anh nữa.

Haizzz, làm đàn ông thật khó. Làm chó tốt biết bao nhiêu. Bình An may mắn thở phào một hơi.

Hoàng hôn trầm xuống, ánh chiều vàng phủ lên dãy núi. Gió đêm dần dà lướt qua kẽ lá, rung lên xào xạc. Mặt hồ đón cơn gió lạnh mùa xuân, sóng cuộn từng đợt như chạy thẳng vào trong áo Diệp Mông. Cô vội chạy ra ngoài không kịp cầm áo khoác, trên người chỉ mặc một chiếc áo vest mỏng khiến gió lạnh không kiêng kỵ gì xộc thẳng vào cổ áo cô.

Bình An bỗng cảm giác bị người ta ôm lấy, một lúc sau, bị nhét vào một vòng tay xa lạ khác. Diệp Mông trở tay không kịp, vội vã ôm lấy.

Lý Cận Dữ nói: “Lông nó giữ ấm được.”

Bình An:??

Diệp Mông: “...........”

Lý Cận Dữ lại bổ sung thêm một câu: “Nếu không thì nuôi chó làm gì?”

Bình An:...................

Tuy nói vậy thôi, nhưng lúc hai người bước vào cửa, trong tay Diệp Mông ôm Bình An, trên người còn khoác cả áo của Lý Cận Dữ. Bà cụ thấy ai người họ ân ái, trong lòng vui sướng, cười híp mắt nói: “Lý Cận Dữ, cháu làm gì đó cho Diệp Mông ăn đi, con bé vừa xuống máy bay là đến đây ngay, chắc còn chưa ăn gì.”

“Em chưa ăn?” Lý Cận Dữ hỏi.

Diệp Mông mệt mỏi vì cả ngày ngồi tàu xe, vừa vào đến cửa đã hết sức lực, ngồi trước tủ để giày, ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt đáng thương nói: “Đúng thế, vừa sáng sớm đã lên máy bay rồi, đến bữa ăn trên máy bay cũng không có, lại phải đi một ngày tàu. Chưa ăn được miếng nào vào bụng.”

Lý Cận Dữ kéo cô lên: “Ra ngoài ăn mỳ đi, trong nhà hết đồ ăn rồi.”

Diệp Mông không nhúc nhích, cởi giày cao gót ra: “Không muốn đi, chân em sắp gãy rồi. Anh làm đại cho em bát mỳ là được.”

“Anh gọi đồ ăn cho em?”

Diệp Mông ngẩng đầu nhìn anh, cầm tay anh, lay lay: “Anh không tự làm cho em được à?”

“Không phải em nói anh làm không ngon à?” Lý Cận Dữ lấy điện thoại ra.

Diệp Mông lập tức giật lấy, xin xỏ: “Em còn chưa ăn bao giờ mà, anh làm đi làm đi.”

Lý Cận Dữ chịu thua, ừ một tiếng: “Thế em vào phòng nằm một lát, anh làm xong gọi em.”

Diệp Mông ngủ không được, chỉ nằm trên giường anh một lúc. Bà nội đẩy xe lăn vào, tay run rẩy lấy ra một bao lì xì, nhân cơ hội này nhét vào dưới gối, Diệp Mông sửng sốt ngồi dậy: “Bà nội?”

“Hôm đó hai đứa lấy giấy kết hôn gấp quá, Lý Cận Dữ nói tối đó cháu đi Bắc Kinh luôn. Bà cũng chưa kịp đưa bao lì xì cho cháu, bên trong còn có một chiếc nhẫn, vốn phải để mẹ Lý Cận Dữ đưa cho cháu, nhưng bà ta sớm đã không còn liên lạc với nhà ta nữa. Nhẫn cũng trả lại cho bà luôn, nếu không thì cũng không đến lượt một người bà như ta đưa cho cháu, như thế thì thấy thằng bé Lý Cận Dữ nhà này tội nghiệp quá, như một đứa trẻ không ai thương vậy.”

Diệp Mông hiếm khi bị bà cụ làm khó, không biết phải an ủi thế nào. Lúc này, dù nói cái gì cũng thấy không đủ, cô thấp giọng nói: “Bà nội, cháu sẽ đối xử tốt với anh ấy.”

“Bà không có ý đó.” Bà cụ nắm chặt tay cô, thở dài một hơi, nói: “Chuyện hôn nhân ấy mà, thực ra là hai người cùng dọn vào một nhà thôi, cặp vợ chồng nào mà may mắn thì dù không có gì trong tay cũng có thể sống một cuộc sống đầy đủ, bình yên. Còn cặp vợ chồng nào mà dòng đời đưa đẩy thì phải quét dọn lại căn nhà, rồi bổ sung những vật dụng mà mình yêu thích vào nhà, đợi cái nhà đâu vào đấy rồi thì tình cảm của hai người cũng sẽ ổn định thôi. Cho nên chỉ một mình cháu tốt với nó cũng không có ích, nó cũng phải tốt lại với cháu mới được. Bà hy vọng hai đứa có thể bình đẳng với nhau. Bố thằng bé số khổ, sinh vào đúng cái nhà này, vốn dĩ là người bình thường mà lại đi lấy một người phụ nữ giàu có. Bị người ta làm cho cả nửa đời sau, đến lúc chết vẫn phải theo họ nhà đó. Đều là oan nghiệt.” Bà cụ than thở, rời đi.

..............

Lúc Diệp Mông tiến vào bếp. Lý Cận Dữ cũng vừa thả mì vào nồi, nhìn cô: “Không ngủ à?”

Diệp Mông bước đến, ôm anh từ phía sau, thần thần bí bí nhỏ giọng khoe khoang: “Bà cho em một bao lì xì, còn có cả nhẫn gia truyền nhà anh nữa.”

“Không thích à?” Anh lơ đễnh nhìn nước trong nồi.

“Không có.” Diệp Mông dán mặt lên lưng anh: “Bà cho em đến 1 vạn, có nhiều quá không? Em vốn chỉ muốn lấy nhẫn thôi, nhưng bà không chịu, em cũng sợ làm thế không nể mặt bà, khiến bà không vui, nên là đến hỏi anh, số tiền này em nhận được không?”

“Cầm lấy đi, hai ngày nữa anh trả lại cho bà.”

Diệp Mông ôm được anh liền cảm thấy an tâm hẳn, không hiểu tại sao, cảm giác buồn ngủ lại kéo đến, nhắm mắt thì thào nói: “Bà nội nói anh nghỉ việc ở quán bar rồi, anh vẫn còn tiền à?”

Lý Cận Dữ ừ một tiếng, vớt mỳ ra: “Có, tạm thời không tìm việc nữa, chờ thi xong rồi tính.”

Phía sau không có tiếng trả lời, chỉ có nhịp thở đều dần. Lý Cận Dữ quay lại nhìn, hóa ra cô ngủ thật rồi, anh tắt bếp, ôm cô vào phòng ngủ.

Diệp Mông ngủ đến ba giờ sáng, Lý Cận Dữ vẫn đang ngồi đọc sách, trên bàn có ánh đèn màu vàng nhạt khiến phòng ngủ cũng phủ không khí ấm áp.

“Bảo bối.” Diệp Mông nằm nghiêng lại, mắt vẫn mơ màng, thấp giọng gọi một tiếng.

Lý Cận Dữ quay đầu lại, lúc này cô mới phát hiện, hình như anh không mặc gì bên trong cả, chỉ khoác áo khoác bên ngoài, còn kẽ hở, từ góc nằm của cô có thể nhìn thấy hoa đào ngoài vườn đang nở rộ, khung cảnh giống y đúc công tử phong lưu nổi danh khắp thành. Tim cô bỗng dưng đập thình thịch.

“Dậy rồi? Đói không?”

“Tỉnh vì đói quá đây.”

Anh quay lưng lại, cúi đầu đọc sách tiếp, lạnh lùng nói: “Cứ đói tiếp đi, mỳ nhão rồi, không ăn được nữa.”

Diệp Mông vuốt cái bụng đang réo: “Không thể làm lại bát nữa sao?”

“Không thể, bát mỳ cuối cùng đã bị em lãng phí rồi,” Lý Cận Dữ vừa nói vừa nhìn qua di động bên cạnh: “3 giờ, cố chịu thêm 2 tiếng nữa, 5 giờ là bên cạnh đã mở quán ăn sáng rồi.”

“Thôi được, 5 giờ em dậy ăn vậy.”

“Ngủ nổi à? Nếu ngủ không được thì để anh đi xem thức ăn của Bình An có còn không.”

Diệp Mông cứ ngỡ mình đã về muộn rồi, em trai sinh chướng, giận dỗi với cô, cứ thích nói chuyện gây sự, dỗ dành hai ngày là sẽ không sao nữa, nên nhường anh khắp mọi mặt trận: “Được thôi, chỉ cần là anh đưa cho thì có là thuốc chuột em cũng uống.”

Lý Cận Dữ như cố ý muốn chọc tức cô, quay đầu lại nói: “Mai anh đi mua.”

Mà ngày hôm sau, dường như Lý Cận Dữ cả đêm không chợp mắt, ngồi cùng Diệp Mông đến 5 giờ sáng, hai người ra quán bên cạnh ăn sáng. Lúc quay về anh mới ngã xuống ngủ một giấc, Diệp Mông về nhà tắm rửa, thu dọn đồ đạc.

Hai người vội vã lấy giấy kết hôn, hai bên gia đình còn chưa kịp chính thức gặp mặt nhau. Cứ vậy mà ở lại nhà người ta cũng không hay, Diệp Mông bàn bạc với bà nội một hồi, Lý Cận Dữ phải chăm sóc bà nội mình nên không thể ra khỏi nhà, lại không thể đón cả hai về đây được, bằng không bố Diệp sẽ thấy khó xử. Diệp Mông nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn chọn chuyển sang bên đó ở trước, đợi sau này bà nội Lý Cận Dữ khỏe hơn, cả hai sẽ tính xem có nên mua nhà bên ngoài hay không.

Từ Mỹ Lan lúc này mới hoàn hồn lại, đứa cháu mình cưng như cưng trứng từ nhỏ nay đã là vợ người ta rồi, nhìn con bé vội vã xách hành lý lao ra khỏi nhà nhanh như sao chổi, bà mới cảm nhận được, đời này của bà coi như cũng mãn nguyện rồi. Bà run rẩy lấy tay che mắt lại, một dòng nước mắt nóng hổi chảy xuống gò má, nói với cô con gái lớn: “Thế là cái rễ nhà họ Diệp cũng đứt tại đây rồi.”

Diệp Quế Lan im lặng hồi lâu, nhìn ánh chiều tà ngả về phía Tây, mãi đến khi Diệp Mông lái xe ra khỏi đường, như thể cô đang đi trên con đường mới của cuộc sống vậy.

“Mẹ, mẹ đừng trách con bé. Từ sau khi mẹ nó mất, con chưa từng thấy nó vui vẻ lại một lần nào nữa. Có thể kết hôn với người mà mình thích có lẽ là chuyện rất hạnh phúc, so với cái gì mà gốc với rễ, con hy vọng Diệp Mông được vui vẻ hơn. Một đời người, là luôn phải nhường nhịn nhau. Thế hệ của chúng nó thực ra còn khổ hơn bọn con nhiều, phải đối mặt với bao nhiêu là cám dỗ, khó khăn. Người lớn chúng ta có thể không gây thêm rắc rối cho nó là đã tốt lắm rồi.”

.............

Lý Cận Dữ ngủ đến 4 giờ chiều. Nói đúng hơn là bị tiếng ồn ào trong phòng bếp đánh thức, anh không biết phải hình dung khung cảnh hỗn loạn ở ngoài bếp thế nào nữa.

Diệp Mông mặc một chiếc tạp dề không biết lôi từ đâu ra, chắc là cô tự mang theo. Cô đứng cách bếp tầm một mét, một tay cầm xẻng, một tay cầm nắp nồi, trên đầu còn đội một chiếc mũ sắt cũng không biết kiếm từ đâu ra. Lửa vặn quá lớn, vừa đổ dầu vào là “xèo”, đáy nồi bốc lửa. Cả căn bếp bừng sáng lên, không biết còn tưởng nhà anh đang nghiên cứu thuốc nổ.

Bình An sủa mãi không ngừng, đứng trong tư thế chuẩn bị báo cháy. Bà cụ thì ngược lại, vẻ mặt bình tĩnh ngồi trên xe lăn, chỉ huy dập lửa: “Mau, mau, đổ nước vào!”

“Đổ nước vào thì dầu bắn lên cả mặt cô ấy, bà muốn vợ cháu bị hủy hoại nhan sắc à?” Anh lập tức bước đến, cầm lấy xẻng và nắp nồi trong tay cô, đậy lên nồi, ngọn lửa lúc nãy còn mãnh liệt nay đã ngoan ngoãn tàn đi, như một con rồng lớn bị nhốt vào chiếc nồi nhỏ, không dám giương nanh múa vuốt với cô nữa. Diệp Mông sợ tới mức ôm chặt Lý Cận Dữ, lại sợ anh giận, lập tức yếu đuối giải thích: “Em thấy anh ngủ cả ngày rồi, em muốn nấu mấy món cho cả nhà, nhưng hình như cái bếp này không nghe em, nó có suy nghĩ riêng của nó á.”

Diệp Mông như con bạch xuống dính chặt lấy người anh, đồ ngủ của anh bị cô kéo xuống một nửa, nghiêng đầu nhìn cô: “Em chưa nấu cơm bao giờ?”

“Chưa, đến cái nồi bà em còn không cho em rửa nữa là.” Cô vẫn chưa thôi hoảng sợ.

“Thế mà còn chê anh nấu ăn dở?”

“Em có chê anh đâu, em xót anh thôi.” 

“Bớt đi.”

Bà cụ nhìn không nổi nữa, lẳng lặng đẩy xe lăn đi. Chủ yếu là sợ Lý Cận Dữ mắng sang bà, nên chuồn về phòng luôn, còn khóa cả cửa phòng, sau đó lấy hai cái bông nhét vào tai, mắt không thấy, tim không buồn.

Diệp Mông hất hất cằm về phía cửa bếp: “Bà nội anh đi rồi.”

Lý Cận Dữ ừ một tiếng, bỏ xẻng vào bồn rửa: “Bà sợ anh mắng bà.”

“Em nói, bà anh đi rồi.” Diệp Mông lại ý vị thâm sâu lặp lại một lần nữa.

Lý Cận Dữ dựa vào kệ bếp, Diệp Mông dán cả người lên người anh, Lý Cận Dữ cảm thấy Diệp Mông thực ra cũng rất nặng, cổ anh sắp gãy rồi, chỉ có thể đưa tay giữ lấy eo cô, có điều cuối cùng anh vẫn rất quật cường, chỉ chịu giữ eo cô bằng một tay, tay khác đút vào túi.

Ngoài cửa sổ, bầu trời vàng nhạt, ánh chiều lặng lẽ đáp lên người Diệp Mông khiến người cô sáng rõ, như bảo vật phát sáng vậy. Cả người Lý Cận Dữ nằm ngoài ánh sáng, sắc mặt cũng tối sầm, cả hai người một tối một sáng, giống như một thế giới thu nhỏ, quấn lấy nhau.

Mặt họ ghé sát nhau, mỗi lần Lý Cận Dữ chớp mắt, lông mi của anh nhẹ chạm vào da Diệp Mông, mỗi lần như thế, lồng ngực Diệp Mông lại siết chặt lại. Cô chăm chú nhìn anh: “Anh còn chưa chịu hôn em sao?”

Anh chậm chạp cử động, nhưng cuối cùng cũng không hôn cô mà né đầu qua: “Anh hỏi em, lần này em về còn đi lại không?”

“Đi, ít nhất em cũng phải đợi vụ án có kết quả rồi mới tính tiếp.”

Lý Cận Dữ vẫn để một tay trong túi, tay còn lại vỗ vỗ lưng cô, ra vẻ lấy đại cục làm trọng, thấu tình đạt lý nói: “Được rồi, xuống đi.”

Diệp Mông ngây người, chỉ nghe trong giọng anh có sự vui vẻ của việc trả được thù: “Đợi khi nào em quyết định ở lại đã rồi nói. Thời gian này em vất vả rồi, nhịn đi.”

Diệp Mông bất lực dựa vào khung cửa bếp, nói đạo lý, nói sự thật cho anh nghe. Nhưng bất kể cô có giải thích tận tình đến mức nào đi nữa, Lý Cận Dữ cũng làm như không nghe, gạt cô qua một bên, đi mở bếp, như đang chân thành làm một bữa tiệc lớn cho cô: “Dì út của Kiều Mạch Mạch tự làm tương ớt mang cho nhà anh một ít, tối nay làm đầu cá ớt cho em nhé?”

Diệp Mông luyên thuyên một hồi, bị anh ngắt lời, ngây người một lúc mới nói “được”, rồi lại lập tức quay lại chủ đề cũ: “Vụ án này phức tạp hơn em nghĩ nhiều, em biết anh sợ em ở lại Bắc Kinh hẳn. Anh yên tâm, vụ án kết thúc em lập tức báo nghỉ việc với Câu Khải.”

Lý Cận Dữ vẫn làm ngơ, mở tủ lạnh ra lấy hai quả trứng gà: “Chiên hay hấp đây?”

“Chiên.” Diệp Mông đáp theo bản năng, rồi lại khẩn thiết nói: “Bảo bối, anh cho em chút thời gian có được không?”

Lý Cận Dữ lấy trứng ra đập vào bát, cuối cùng cũng nhìn cô một cái, hoàng hôn bên ngoài cửa sổ như ghé xuống giữa hàng mày anh. Anh lạnh lùng nói: “Ý em là, nếu sau 4, 5 năm nữa vụ án vẫn chưa kết thúc thì em cũng 4, 5 năm không về lại đúng không, em tưởng rằng em vẫn có thể dễ dàng ra đi như thế sao?”

Diệp Mông lẩm bẩm nói: “Sao mà lâu đến thế được, hay là anh coi thường cảnh sát quá rồi?”

Anh cật lực kiềm chế, gân xanh nổi lên tay, cạch một tiếng, anh vứt bát xuống, cho tay lại vào túi, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Anh không muốn cãi nhau với em.”

Mãi đến lúc ăn cơm, hai người cũng không nói với nhau câu gì. Bà cụ cũng không lấy làm lạ, vợ chồng trẻ ấy mà, càng thu hút nhau thì càng chà xát nhau, nên thong thả nhét bông vào tai, quay lại phòng. Cả đêm hôm đó hai người không nói gì với nhau, Diệp Mông cuộn mình trên sofa xem TV, Lý Cận Dữ dựa vào bể cá đọc sách, lâu lâu vứt hai hạt thức ăn cho chó để đùa Bình An.

Diệp Mông cũng không biết TV đang chiếu cái gì, trong đầu chỉ nghĩ đến tiểu súc sinh đang ở ngoài vườn kia.

Tiểu súc sinh đang đọc sách.

Tiểu súc sinh đang đùa với chó.

Tiểu súc sinh còn đăng cả ảnh lên wechat.

Là một tấm phong cảnh đêm, nhìn rất cuốn hút, phải công nhận, trình chụp ảnh của Lý Cận Dữ không tệ, góc chụp cũng rất ảo diệu, mỗi tấm hình đều khiến người ta có cảm tưởng nó ẩn chứa một câu chuyện, gió có chuyện của gió, cây có chuyện của cây, vô cùng thần kỳ.

Diệp Mông selfie một tấm, gửi sang cho anh.

[Mông: Đăng lên wechat của anh đi.]

Diệp Mông nghe thấy ngoài vườn có tiếng “ting”, là tin nhắn đến, sau đó là tiếng gõ phím lách tách, khuôn mặt anh nghiêm lại, Diệp Mông như có thể tưởng tượng được lúc này nét mặt anh như thế nào.

Một giây sau, trong phòng vang lên tiếng tin nhắn đến.

[LCD: Sao, bây giờ kết hôn rồi còn muốn công khai? Chị gái chơi như vậy sao nổi?]

[Mông: Được, hai chúng ta xem xem ai chơi không nổi.]

Diệp Mông lại selfie một tấm hở hang hơn tự đăng lên wechat.

Một giây sau, Diệp Mông nghe thấy tiếng cửa ngoài vườn bị người ta hung dữ mở ra, rầm một tiếng, gió lạnh lùa vào, căn phòng ấm áp như hạ xuống đến mấy độ.

Không ngoài dự đoán, “người chơi được” đi vào rồi, Lý Cận Dữ đút tay vào túi, không nói tiếng nào, bổ nhào xuống trước sofa, cướp lấy di động của cô, lập tức xóa tấm ảnh đi rồi mới vứt điện thoại lại cho cô, lạnh lùng nói: “Cảnh cáo em lần cuối, cãi nhau là cãi nhau, đừng có bày trò ở chỗ anh.”

Sau khi bị cảnh cáo, Diệp Mông ngoan ngoãn hơn nhiều. Lý Cận Dữ cũng không đi nữa, ngồi cạnh cô xem TV, ai cũng không thèm quan tâm ai, nhưng hai cái miệng thì không hề nghỉ ngơi.

“Em là vợ anh, Lý Cận Dữ, anh không thể thông cảm cho em một chút sao.”

“Anh nhỏ hơn em hai tuổi, sao em không thể thông cảm cho anh?”

“Anh sợ em sẽ đi với người khác à?”

“Đúng, em thì không sợ, xưa nay em chưa từng ghen anh với ai.”

“Em có, chuyện anh đi cùng Giang Lộ Chi, đến tận bây giờ em vẫn ghen.”

“Vì đó là Giang Lộ Chi, đổi lại là người khác, em sẽ thấy không vấn đề.”

Hai người anh một câu tôi một câu, không ai quan tâm trên màn hình đang chiếu cái gì, cái tập phim đó đã chiếu đi chiếu lại đến mấy lần, cả hai cũng không hề nhận ra. Mãi đến khi điện thoại trên bàn sáng lên, hai chữ “Câu Khải” hiện lên màn hình, Diệp Mông cũng không thèm nhìn, đá điện thoại ra xa.

Lý Cận Dữ cười nhạt, tiếp tục xem TV, không nói gì nữa.

Di động vẫn không ngừng reo, như thể cô chịu nghe mới thôi.

Lúc Câu Khải gọi đến cuộc thứ 5.

Lý Cận Dữ đứng dậy, vứt lại một câu: “Nếu anh ở đây khiến hai người không tiện tán tỉnh nhau thì anh ra ngoài là được.”

Diệp Mông hoàn toàn mất hết kiên nhẫn, cầm điện thoại lên phẫn nộ mắng: “Nếu anh không có chuyện gì vô cùng khẩn cấp, thì lúc tôi về sẽ kêu Thai Minh Tiêu đăng danh sách khách hàng của anh lên mạng.”

Câu Khải chắc cũng cảm thấy được Diệp Mông hết kiên nhẫn rồi, không nói gì mà lập tức cúp điện thoại luôn.

Lý Cận Dữ mặc áo nguyên áo ngủ đi ra ngoài, cũng không lấy theo áo khoác, Diệp Mông không biết đã nửa đêm rồi anh có thể đi đâu, liền vội vã đuổi theo, áo khoác cũng không kịp mặc. Lý Cận Dữ đi không xa, chỉ đứng nơi cửa an toàn, dựa vào tường hút thuốc. Ánh trăng len lỏi tiến vào, phủ lên một tấm voan mỏng dưới mặt đất.

Diệp Mông bước đến, đứng ngay ngắn trước mặt anh, nhất thời không biết mở lời thế nào. Im lặng hồi lâu, nhìn anh dựa vào tường, chỉ hút thuốc không nói gì, cả cánh cửa bị phủ đầy khói thuốc, không khí yên ắng lạ thường. Anh chỉ mặc một chiếc áo ngủ mỏng tanh, ánh mắt cụp xuống. Diệp Mông đến nắm lấy tay anh, lòng bàn tay của Lý Cận Dữ vừa mềm vừa rộng, anh cũng không rút ra, ngoan ngoãn mặc kệ cô nắm lấy.

Có điều sự ngoan ngoãn này chỉ duy trì trong chốc lát. Hút xong điếu thuốc, Lý Cận Dữ hất tay cô ra, đi vào trong. Anh hết thuốc hút rồi, tìm trong hộc tủ cả ngày cũng không tìm thấy nửa điếu thuốc nào.

Anh ngồi trên sofa, một tay chống đầu gối, cong lưng, cánh tay khác lật tìm thuốc trong hộc tủ, nhưng nơi đâu cũng đều là vỏ rỗng. Anh nén giận bóp méo mấy cái vỏ, vứt hết vào thùng rác. Cuối cùng anh lại ngồi khoanh tay trên sofa, cố gắng kìm nén cơn giận không tên xuống.

Nhưng bất lực, anh chỉ đành đứng dậy ra ngoài mua thuốc.

Diệp Mông ôm chặt anh, không để anh đi: “Đừng hút nữa. Nếu anh thật sự khó chịu đến thế, thì hút em cũng được?”

Anh kéo cô ra, cúi đầu thay giày: “Đừng có mất liêm sỉ nữa đi.”

Diệp Mông phát hiện, mỗi lần mặt Lý Cận Dữ lạnh xuống là sẽ lãnh đạm vô cùng, nói chuyện cũng rất dễ tổn thương người khác. Cô cũng ôm cục tức, mấy ngày nay đều cố dỗ dành anh, nhưng dỗ thế nào cũng không được, sự kiên nhẫn của cô cũng có hạn, còn bị cái bộ dạng bất cần của Lý Cận Dữ đổ thêm dầu vào lửa.

Cô đứng ở cửa, ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao lớn kia, giọng nói cũng trở nên giận dữ: “Anh nói lại lần nữa.”

“Tránh ra.” Lý Cận Dữ khoác áo ngoài xong, chuẩn bị rời đi như thể sấm sét cũng ngăn không nổi.

Cô uy hiếp: “Anh mà đi rồi đêm nay đừng có về.”

“Kệ em,” anh lạnh lùng nhìn xuống cô: “Về Bắc Kinh đi tìm Câu Khải tôi cũng không thèm quan tâm.”

Cô bất lực: “Anh định ghen cái này đến bao giờ.....”

“Mẹ nó chứ tôi cũng muốn biết tôi có thể ghen đến bao giờ!” Lý Cận Dữ cuối cùng cũng không nhịn được nữa, giọng nói đầy giận dữ: “Cô tưởng tôi thích ghen lắm à? Mẹ nó cô ăn vụng thì lau sạch miệng đi! Sao lại để tôi biết làm gì! Hả?” Anh dừng một hồi, lại nói: “Câu Khải hỏi cô sao cô không nói tôi là chồng cô? Mẹ nó có phải cô còn muốn nối lại tình cũ với hắn không!”

Diệp Mông lúc này mới hiểu, hóa ra là vậy, cười nhạt: “Hóa ra anh nghĩ em là người như thế?”

Diệp Mông nhìn anh hồi lâu, cúi đầu mở di động lên, không biết là đang mở trang web gì, hung dữ đập vào ngực anh.

Trên màn hình hiện rõ Baidu – Lý Cận Dữ, phương pháp loci, quán quân thế giới năm thứ 8.

Thật ra, chỉ cần tra trên mạng là tin tức của anh sẽ hiện đầy.

“Em hỏi anh có biết Thai Minh Tiêu không, anh nói không biết, thế mà em lại phát hiện mỗi câu chuyện mà Thai Minh Tiêu kể đều có liên quan đến quá khứ huy hoàng của anh, ngay đến cả ông chủ của câu lạc bộ xe đó, Lê Thầm, cũng đeo chiếc khuyên tai y đúc anh. Quá khứ ghê gớm như thế nhưng anh chưa bao giờ nói với em, mẹ nó sao em biết được rốt cục anh đã từng trải qua những gì! Có chịu gặp lại bọn họ hay không!”