Edit: Dương Chiêu dung
Beta: Vân Chiêu nghi
Lúc Đức Lộc đến truyền lời, vẻ mặt của hắn rất nghiêm trọng. Hắn nói với Anh Minh bằng chất giọng the thé: “Cô nương, Vạn tuế gia nói ngài ấy có chút hứng thú với cuốn “Bản thảo cương mục Bổ sung” mà lần trước ngài có nhắc đến với lão nhân gia. Thế nhưng mỗi năm các đại học sĩ sao chép cuốn sách này còn bổ sung thêm vào, muốn tìm bản gốc cũng hơi khó. Vì thế có thể phiền ngài giúp chủ tử đến thư cục Kính Tư điện tìm được không? Người tiến cung cũng một thời gian rồi nhưng hẳn là đường phía Nam vẫn chưa từng đến đúng không? Kính Tư điện là hậu điện của Võ Anh điện, cách 18 cây hoè [1] không xa, phong cảnh lúc này hẳn là rất đẹp, đến chỗ đó một chút cũng không phải là ý tồi.”

[1] 18 cây hoè ở Cố cung
Bình thường ngự tiền thái giám nói chuyện hay làm việc lúc nào cũng mang bộ mặt tươi cười, nhưng chẳng biết tại sao hôm nay vẻ mặt lại như đưa đám. Ngoài miệng Anh Minh ‘ừ’ một tiếng nhưng mắt thì cẩn thận liếc đánh giá Đức Lộc: “Am đạt sao thế? Trong người không khoẻ hay là bị chủ tử trách phạt?”
Đức Lộc uể oải, cũng không định giấu giếm, coi như là nhắc nhở nàng một chút vậy, nhưng hắn không nói rõ, chỉ nói ‘không có gì’: “Nhị cữu lão gia nhà ta mới mất nên hơi buồn thôi.”
Anh Minh ‘à’ một tiếng, dường như nàng cũng nhận ra điều gì đó, từ hôm qua phát hiện ra bị mất thuyền hạt trám, trong lòng nàng vẫn luôn bất an, bởi vậy nàng đặc biệt lưu ý đến nhất cử nhất động của người bên ngự tiền. Hoàng đế vẫn tỏ ra như không có gì, sắc mặt bình thường, vẫn là dáng vẻ ông đây chính là người uy phong đệ nhất thiên hạ. Từ khi nàng tiến cung đến nay cũng coi như hiểu chút tính tình của vị chủ tử kia, phàm là lúc trong lòng hắn có tâm sự, mặc dù khuôn mặt không chút biến sắc nhưng kiểu gì lời nói cũng phải mỉa mai vài người. Có điều nàng không dám khẳng định, bởi vậy thỉnh thoảng nàng lại liếc trộm hắn một cái, nhưng chắc do nàng quá ‘chăm chỉ’ nên khiến hắn thẹn quá hoá giận, đùng đùng giở giọng: “Ngươi lại bệnh cũ tái phát đấy à? Trẫm đẹp nhưng ngươi ngắm nửa năm rồi vẫn chưa đủ sao?” Nàng sợ tới mức nhanh chóng thu lại tầm mắt.
Vì thế sau đó nàng không dám suy đoán long nhan lúc tức giận nữa, chí ít sau khi nàng mất thuyền hạt trám hắn không tỏ ý muốn thu thập chứng cứ gì từ nàng. Xem ra thuyền hạt trám không nằm trong tay hắn. Thế nhưng dáng vẻ kia của Đức Lộc khiến nàng không thể không đề phòng, chỉ sợ bên ngự tiền có biến cố mà mình lại là người cuối cùng biết được.
Nàng nói: “Mong ngài nén bi thương, sinh lão bệnh tử vốn là chuyện thường tình, nên nghĩ thoáng ra một chút.”
Đức Lộc thở dài gật gật đầu, bỗng nhiên lại nhớ tới: “Hôm nay chủ tử có cho lui không?”
Anh Minh bắt đầu tỏ ra vui vẻ, nói ‘không’: “Hôm nay lật thẻ bài của Tường Tần. Ta đã thông báo với Thụy Sinh rồi, chắc bây giờ hắn đang đi chuẩn bị.”
Nhìn mà xem, vị chủ tử này có tấm lòng bao la rộng lượng biết bao, nàng không hề cảm thấy Vạn tuế gia lật thẻ bài thì có gì không tốt, thậm chí còn thật lòng vui vẻ thay các tiểu chủ tử nữ. Xem ra vẫn chưa động tâm rồi, nếu thật lòng nghĩ đến Vạn tuế gia thì bây giờ còn cười được sao?
Đức Lộc lại âm thầm thở dài, sau đó hắn giương mắt nhìn sắc trời, nói: “Cũng không còn sớm nữa, có lẽ ngài mau đi đi, tìm ra sớm phòng buổi tối chủ tử muốn đọc.”

Anh Minh nhận việc, cùng Tùng Cách đi thẳng đến phía Nam, nhưng kỳ lạ ở chỗ ngự tiền quản sự luôn luôn chu toàn thế mà hôm nay ngay cả người dẫn đường cũng chẳng phân cho nàng. Hắn chỉ lôi một tấm bản đồ ra, bảo các nàng cứ chiếu theo hình vẽ trên bản đồ mà đi.
Bản vẽ trong tay Tùng Cách xoay tròn nhanh như chớp, nàng ấy không thể nhận ra được đâu là Nam, đâu là Bắc.
Anh Minh nhìn Tùng Cách xoay đến hoa mắt, cuối cùng nàng tự cầm lấy tấm bản đồ nhìn, quả thật hoài nghi đầu óc của nha đầu này, hình Càn Thanh cung ở trên đầu lớn như thế này mà nàng ấy lại không nhìn thấy.
Theo mũi tên chỉ về phía trước, chỉ cần liếc mắt một cái là đã nhìn thấy mười tám cây hoa hoè mà Đức Lộc nói đến. Mười tám cây hoè này là đại nghiệp của Hoàng đế triều trước gieo trồng, đến bây giờ nó đã to đến mức che hết cả một khoảng trời. Vương công đại thần và các cung nhân ra vào Tây Hoa môn nhất định phải đi qua đó, nghe nói vào thời điểm trời bắt đầu trở lạnh, lá cây sẽ rơi khiến mặt đất xung quanh phủ một màu xanh biếc, đến lúc đó chắc sẽ có cảm giác “Đường rợp bóng cung hoè, âm u đầy rêu xanh”[2]!
[2] Hai câu trong bài thơ “Cung hoè mạch” – Vương Duy, bản dịch của Vũ Thế Ngọc.
Phía Nam Từ Ninh cung Nam Thiên Môn đúng là một mảnh đất rộng lớn, lúc trước Võ Anh điện được dùng làm nơi triệu kiến quần thần, sau này Hoàng đế chuyển chính vụ ra phía sau, nơi này dần trở nên quạnh quẽ. Mặc dù nơi đây cảnh sắc riêng rẽ vẫn vô cùng đẹp nhưng không được dùng đến thì cũng chẳng còn được giữ gìn, các nàng còn chưa đến mặt trước đã thấy các thái giám khiêng gỗ tới lui, thợ thủ công đứng trên nóc Võ Anh điện, ánh nắng bao trùm cả người khiến bọn họ trông như mười tám đồng nhân trong miếu vậy.
Tùng Cách cười rộ lên: “Nô tì nhớ đến một câu nói rằng dù Thái Hòa điện có ghê gớm đến đâu thì đỉnh ngói lưu ly vẫn bị đám thợ xây tiểu lên đầu. Có thể thấy được quy củ nặng nề đến đâu thì ở trước mặt những kẻ tục tĩu kia cũng chẳng là gì.”
Anh Minh cũng cười, trên đời này nguyên tắc cũng là từ con người mà ra, nhiều người tuân theo nên mới tạo thành quy củ.
Bước chân vào nơi đang tu sửa có chút chần chừ. Tùng Cách dìu chủ tử đến cửa Võ Anh điện, đang định tìm thái giám quản sự dẫn đường, không ngờ nhìn xung quanh lại thấy bóng dáng của Hải Ngân Đài.
Tùng Cách kinh ngạc vui mừng, hô nhỏ một tiếng: “Chủ tử, người xem đó là ai!”
Anh Minh nhìn theo hướng nàng chỉ, thấy phía trước Võ Anh điện có một bóng dáng quen thuộc, có lẽ dạo này hắn vẫn bôn tẩu bên ngoài, so với củng hoa thành đen đi không ít, cũng càng thêm tháo vát từng trải. Vốn dĩ nàng đã cất hắn vào sâu trong trí nhớ của mình, nhưng hôm nay bỗng gặp lại, cảnh ánh chiều tà ngày ấy rơi trên khuôn mặt, còn cả từng ngón tay đan xen dịu dàng nắm chặt lại không thể ngăn được mà hiện về rõ ràng.
Nhưng lần này không thể tính là tình cờ gặp gỡ được, chắc chắn là có người cố ý sắp xếp! Trong lòng Anh Mình đã hiểu rõ, rốt cuộc quả trám bị mất cũng bị dùng đến rồi. Hoàng đế bụng dạ hẹp hòi thế nào không phải nàng chưa từng lĩnh giáo, khó trách không thể hiểu được tự nhiên hắn phái nàng đến Kính Tư điện lấy sách làm gì, quả thật là bị bắt nhược điểm rồi.
Mà ban ngày ban mặt, còn có thể bị bắt gian chắc!
Hải Ngân Đài cũng nhìn thấy nàng, vốn dĩ đang bực bội vì thợ thủ công nối sai mộng gỗ nhưng vừa thấy bóng nàng đứng ở cửa hiên, chút khó chịu biến mất trong nháy mắt, lại mừng thầm vì cửu biệt trùng phùng.

Hắn vội vàng tiến đến nhưng lại cảm thấy không ổn nên dừng chân, cười cười: “Sao hôm nay cô nương lại đến đây?”
Anh Minh nghe thấy hắn sửa xưng hô gọi nàng là cô nương, trong lòng không khỏi có chút thẫn thờ. Nhưng cảm giác thẫn thờ biến mất rất nhanh, thay vào đó là vui mừng vì hắn vẫn khoẻ mạnh, như vậy nàng chẳng còn gì luyến tiếc nữa.
Nàng khom người hành lễ với hắn: “Ta phụng mệnh Hoàng thượng đến Kính Tư điện lấy sách. Vốn định tìm quản sự dẫn đi nhưng đợi mãi mà vẫn không thấy ai.”
Hải Ngân Đài nghe xong liền phân phó thuộc hạ đi tìm, một mặt lại bảo nàng đợi chút: “Có lẽ nhân công và vật liệu không đủ nên bây giờ hắn đang ở ngoài Tây Hoa môn kiểm kê. Ta phái người đi gọi, lát nữa hắn sẽ đến thôi.”
Anh Minh ‘ừ’ một tiếng rồi yên lặng đứng đó chờ. Hải Ngân Đài đang bận bịu không thể ngưng được nên cũng không nán lại, tiếp tục đi chỉ huy. Một lúc sau hai người cũng không nói gì nữa, ở đây lắm kiêng kị, ai biết tai mắt nấp chỗ nào. Vốn dĩ Anh Minh định nói chuyện mất thuyền hạt trám với hắn nhưng nàng lại sợ Hoàng đế đang đợi điều này, vì thế đành từ bỏ. Sau đó cũng đành vậy, ở đây phải cẩn thận, đến liếc mắt cũng không dám dừng lại quá lâu.
Mặc dù kế tiếp bọn họ không hề giao lưu nhưng Hoàng đế vẫn cảm thấy thật chướng mắt.
Ánh hoàng hôn xuyên qua sa bào của hắn, đoàn long trên vai cũng chẳng biết đang khóc hay cười. Đức Lộc vẫn luôn để ý đến nhất cử nhất động của Vạn tuế gia, tuy Hoàng đế không nói một lời nhưng hẳn là trong lòng đã sóng cuộn biển gầm. Chính là cảm giác không thể chịu nổi cảnh người yêu gặp lại tình cũ. Thật ra Đức Lộc cũng không hiểu lắm, nếu biết bản thân sẽ không vui sao còn chạy đến đây khiến mình ấm ức thêm làm gì.
Hắn nhìn lên trên: “Chủ tử gia xem, cô nương rất giữ kẽ, nàng còn chẳng liếc mắt đưa tình với Hải đại nhân nữa là.”
Hoàng đế cảm thấy mấy từ này không xuôi tai, kết quả là lạnh lùng lườm hắn một cái, Đức Lộc sợ tới mức nhanh chóng bịt kín miệng.
Rất giữ kẽ? Hắn nhìn từ xa cũng có thể cảm nhận được sự thắm thiết dịu dàng lúc bọn họ gặp lại nhau. Nàng ngẩng mặt nhìn Hải Ngân Đài, dáng vẻ nhẹ nhàng mỉm cười kia xưa nay nàng chưa từng làm với hắn. Kiểm tra tình cảm không cần phải dùng ngôn ngữ để biểu đạt, chỉ cần một ánh mắt là đã rõ ràng rồi. Trong lòng Hoàng đế buồn rầu, không chịu thừa nhận mình thích đồ xấu xa kia trước, lẩm bẩm tự giải thích: “Chẳng qua nàng phải làm Hoàng hậu của trẫm nên trẫm mới phải để ý đến nàng thôi…”
Hắn đã nhận mệnh rồi, còn nàng dường như vẫn chưa. Mặc dù Đức Lộc thấy Anh cô nương và Hải đại nhân hàn huyên vài câu chỉ là theo lễ nghĩa, nhưng trong lòng Hoàng đế lại không thoải mái, hắn nghĩ không thể cứu vãn được rồi, nên thả nữ nhân không thích hắn kia xuất cung thôi.
Kiên quyết xoay người, Hoàng đế khoanh tay trở về, vừa đi vừa nói: “Hải Ngân Đài chạm trổ không tồi, lại thích làm những thứ lặt vặt. Chiếc thuyền khắc trên quả trám không thể bộc lộ được hết tay nghề đỉnh cao của thợ thủ công Đại Anh được. Lát nữa ngươi thay ta mang một hạt táo đến Khâm Công xử, nếu hắn đã thích điêu khắc đến vậy thì bảo hắn điêu khắc Mười tám vị La Hán lên đó, trẫm muốn dùng nó làm quốc lễ ban thưởng cho quốc quân An Nam.”
Điêu khắc Mười tám vị La Hán lên hạt táo, thủ đoạn trừng trị người khác của Vạn tuế gia lại cao thêm một bậc rồi. Đức Lộc vội hỏi: “Bây giờ chủ tử gia về Dưỡng Tâm điện hay là Càn Thanh cung ạ?”
Hoàng đế không trả lời hắn, con đường đi về cũng không phải là đường ban nãy đến, dọc theo sông Kim Thuỷ đi về phía Bắc, rẽ vào hữu môn Trường Khang.

Đây là muốn đến Từ Ninh cung sao? Đức Lộc suy nghĩ trong lo sợ, Hoàng đế định đến Từ Ninh cung để đàm luận với Thái hoàng Thái hậu việc này đây mà! Hắn không dám lắm miệng, đành phải nhắm mắt đi theo đằng sau, từ dáng vẻ vội vàng bước đi của Vạn tuế gia cũng nhìn ra được một chút vẻ thất vọng.
Mễ ma ma thấy Hoàng đế xuất hiện, vội dẫn mọi người nghênh giá, cười nói: “Sao hôm nay Vạn tuế gia lại đến đây? Lão Phật gia đang lễ Phật ở tiểu Phật đường, chắc ngài phải đợi một lát rồi.”
Hoàng đế nói ‘không sao’ rồi sải bước vào gian phụ phía đông. Sau khi bước vào liền ngồi xuống giường đất ở phía Nam, hắn cũng không quan tâm ai tới, cứ ngồi yên như vậy không nhúc nhích chẳng khác nào tượng đá.
Mễ ma ma không rõ nguyên do, quay đầu nhìn Đức Lộc. Đức Lộc không tiện nói chỉ lắc lắc đầu, vào cửa lặng lẽ đứng hầu một bên.
Thước Ấn bưng trà tới, đến trước cửa Mễ ma ma liền tiếp khay trà tự mình mang vào. Bà vừa kính trà vừa cười, hỏi: “Vạn tuế gia đến một mình à? Anh cô nương không đi cùng hầu hạ sao?”
Hoàng đế mắt điếc tai ngơ, nghe thấy cái đồ năng lực kém cỏi kia được nhắc đến, hai tay đặt trên đầu gối của hắn liền nắm chặt lại.
Nếu bây giờ phát ân chỉ cho nàng xuất cung thì nàng sẽ có phản ứng gì? Là do dự không đi hay là vô cùng vui mừng? Hắn nắm giữ triều đình nhiều năm như vậy, nhất cử nhất động của đám quan lại hắn đều nhìn thấu, chỉ có nàng là hắn không thể thấu được. Quả trám nhỏ bé kia vẫn cất trong tay áo của hắn, hắn hận tới mức định âm thầm mang tang vật tư thông giao cho Thái hoàng Thái hậu xem, nhưng cân nhắc một chút hắn lại cảm thấy không ổn, lại uể oải thu tay.
Cảm xúc của hắn bị rối loạn hết cả rồi. Hắn mất mát đấm vào đầu gối, nhớ lại dáng vẻ họ nhìn nhau cười mà lòng giận sôi lên. Những chuyện thế này hắn không biết phải kể với ai, dường như chỉ có ngồi ở chỗ lão tổ mẫu mới có thể khiến tâm tình hắn dịu xuống.
Từ nhỏ Thái hoàng Thái hậu đã theo Phật, cả người tỏa mùi đàn hương. Bởi trước đó Mễ ma ma có nói với bà hôm nay Hoàng đế khác thường, bà cũng cảm thấy hắn đang buồn bực không vui. Không biết là do việc triều chính hay do việc sinh hoạt thường ngày? Mặc dù Thái hoàng Thái hậu là tổ mẫu nhưng cũng không tiện hỏi trực tiếp, bà đành nói một chút chuyện cười đây đó, lòng vòng một hồi rồi mới hỏi đến chuyện chính.
“Không phải ta đã nói buổi tối không cần đến thỉnh an rồi sao? Sao hôm nay lại đến đây?”
Hoàng đế chỉ cúi đầu không nói lời nào, sắc mặt ảm đạm.
Thái hoàng Thái hậu hơi gấp gáp, bà nhìn Mễ ma ma một cái rồi lại hỏi: “Hoàng đế gặp chuyện khó triều chính à?”
Hoàng đế chậm rãi lắc đầu, ấn đường cũng nhăn lại.
Thái Hoàng Thái hậu hiểu ra, chung quy là vẫn không trốn được chuyện nữ nhi rồi. Bà biết Hoàng đế không tiện mở miệng, vì thế liền nháy mắt với Mễ ma ma để bà ấy cho cung nhân ra ngoài. Lúc này chỉ còn tổ tôn hai người, Thái hoàng Thái hậu nói: “Nói xem có chuyện gì buồn, Hoàng tổ mẫu sẽ nghĩ giúp con.”
Hoàng đế buồn cả buổi, vốn dĩ còn nghĩ mình vẫn có thể chịu đựng được, nhưng vừa bị Thái hoàng Thái hậu nhìn ra, bao nhiêu uất ức trong lòng hắn liền dâng lên không thể kiềm lại, cuối cùng dường như hắn còn hơi tuyệt vọng mà nói: “Hoàng tổ mẫu, Anh Minh không thích ta.”
Thái Hoàng Thái hậu đang đếm Phật châu, bỗng dưng hắn nói một câu như thế khiến bà quên mất động tác trên tay: “Hoàng đế vừa mới… nói gì thế?”
Thật ra điều khiến Thái hoàng Thái hậu kinh ngạc không phải Anh Minh lại chọc Hoàng đế mà là giọng của Hoàng đế khi nói câu vừa rồi. Lão thái thái còn tưởng mình nghe nhầm, bà theo dõi tôn tử nhiều năm như thế, không ngờ lại có ngày nó tới chỗ bà vừa u oán vừa bất đắc dĩ cáo trạng, lập tức khiến Thái hoàng Thái hậu đau lòng.

“Được rồi, được rồi, sao lại nói như thế? Nàng rất để ý con mà, ta và ngạch nương con đều nhìn ra, làm gì có chỗ nào không thích như con nói?” Thái hoàng Thái hậu thấy hắn càng thêm sa sút, vội nói: “Con đừng vội, con là nam nhân chưa chắc hiểu được tâm tư nữ nhi. Huống hồ Anh Minh tâm lớn, có lẽ con hiểu lầm nàng rồi, tự con cảm thấy không thoải mái, nàng ở bên kia trông cũng có vẻ như đâu có chuyện gì.”
Hoàng đế nói ‘không’: “Ngài và Hoàng ngạch nương đều bị nàng lừa rồi, lòng nàng chưa từng quên Hải Ngân Đài, tiến cung cũng là thân bất do kỷ mà thôi. Bây giờ trẫm ngẫm lại không biết mình là loại người gì, đường đường là vua một nước mà lại khi nam bá nữ [3], phá hoại nhân duyên của người ta! Vì thế hôm nay trẫm đến xin Hoàng tổ mẫu, nếu tâm của nàng không đặt nơi trẫm thì cho nàng xuất cung, để nàng tự quyết định số phận mình sau này.”
[3] Khi nam bá nữ: Bắt nạt đàn ông khinh thường phụ nữ.
Thái Hoàng Thái hậu kinh ngạc vì sự thay đổi của Hoàng đế một lúc lâu. Trước kia tính hắn vẫn luôn cho rằng chỉ có mình là đáng tôn quý, trên đời này không có thứ gì hắn muốn mà không chiếm được. Khi còn nhỏ thì tranh nhau chiếc cung với huynh đệ, mình không cần nữa thì sẵn sàng làm hỏng chứ không để cho kẻ khác dùng. Giờ thì hoàn toàn động lòng nhưng có chỗ nào không đúng nhỉ, là gặp khắc tinh nên tính tình hoàn toàn thay đổi sao?
Thái hoàng Thái hậu thở dài nặng trĩu: “Nếu con đã quyết tâm cho nàng xuất cung thì ta cũng có cách thôi. Quan trọng là nàng ở trong cung mà vẫn còn thương nhớ người khác, chuyện này không thể bỏ qua dễ dàng như thế được. Thể diện của đế vương há có thể để nàng giày xéo, vì sao nàng tiến cung, ít nhiều ta cũng trong tối ngoài sáng nói với nàng rồi, ta không tin bản thân nàng không biết. Ta vốn tưởng nàng là người ổn trọng, xem ra ta đã đánh giá nàng quá cao rồi. Không phải chỉ trong cung mới có quy củ nữ nhân phải tuân thủ nữ tắc, dù ở ngoài thì đó cũng là chuẩn mực bốn phương. Nàng muốn xuất cung cũng được thôi nhưng phải nằm mà ra chứ đừng mong thẳng lưng rời khỏi đây.”
Giọng Thái hoàng Thái hậu nghiêm khắc, Hoàng đế cứ nghĩ bà yêu thương cái đồ năng lực kém cỏi kia nên cũng sẽ không làm khó nàng quá, kết quả là thái độ này của lão thái thái khiến Hoàng đế trở tay không kịp.
Đây là muốn trả xác về sao? Cung đình chính là nơi bắt người không phải là chuyện to tát gì, bên ngoài thì trông có vẻ rực rỡ gấm hoa nhưng thật ra dưới lớp gấm hoa kia là xương trắng chất thành đống. Từ nhỏ Hoàng đế đã lớn lên trong gia đình đế vương, những chuyện như loại bỏ người khác để đạt được đại cục từ khi hắn bắt đầu hiểu chuyện đã chẳng lạ gì. Chẳng qua sau này triều chính dần dần an ổn, hắn cũng lập tức tự mình chấp chính, hậu cung chưa từng xảy ra chuyện mất mạng người, những cái chết kia đều thuộc tiền triều. Xã tắc và Hoàng đế vĩnh viễn là thứ quan trọng nhất mà Thái hoàng Thái hậu cất công giữ gìn, còn tất cả những thứ khác trong mắt bà đều không quan trọng.
Hoàng đế nhíu mày, do dự nói: “Trẫm không muốn nàng chết.”
“Nàng làm nhục con, làm tổn hại thể diện của con thì tại sao không nên chết?” Thái hoàng Thái hậu lạnh giọng nói: “Đã vào cung rồi sao có thể cho nàng toàn thân mà lui? Nàng làm ra chuyện mất mặt gì mới khiến con phải hiện nguyên hình thế này? Nếu thật sự như thế, không cần phải chờ đến ngày mai, đêm nay xử trí nàng luôn đi.”
Hoàng đế vội vàng đứng lên: “Tôn nhi chỉ là nhớ đến chuyện xưa của nàng nên trong lòng mới không thoải mái thôi chứ không phải bắt được nhược điểm gì.”
Lúc này Thái hoàng Thái hậu mới ‘à’ một tiếng thật dài: “Doạ ta hết hồn! Con nhìn xem, vì con cứ canh cánh trong lòng nên suýt nữa ảnh hưởng đến tính mạng của nàng đấy. Hoàng đế, chuyện của quá khứ thì cứ cho qua đi, nàng giờ đã ở trước mặt con rồi con còn sợ cái gì? Bây giờ bộ cựu Ô Lương Hải đã nghe lệnh của Nạp Tân rồi, chúng ta không thể không ghi nhớ tấm lòng trung thành của Ngạc Kỳ được. Con mau nói thật với Hoàng tổ mẫu đi, rốt cuộc con có thích Anh Minh không?”
Trên mặt Hoàng đế liền đỏ ửng lên trông rất khả nghi, thế nhưng hắn kiên quyết không nói: “Thân thể trẫm liên quan đến quốc thể, lúc này mọi chuyện phải lấy quốc thể làm trọng.”
Thái hoàng Thái hậu cười rộ lên: “Càn mà đổi mới thì tất Khôn sẽ thành, nếu con không phản đối thì ngày mai ta sẽ triệu kiến vài vị đại học sĩ bảo họ trong vòng vài ngày nghĩ ra chiếu thư. Ngày mùng 6 tháng 7 là ngày lành đại cát, chọn ngày đó để ban bố chiếu thư lập Hậu, con thấy thế nào?”
Hôm nay là ngày 22 tháng 6, mùng 8 tháng sau…
“Năm nay… tháng 6 có nhuận không?” Hoàng đế trầm mặc, một lúc sau xấu hổ hỏi.