Edit: Miêu Ngư

Ta chạy trốn về phòng, đuổi hết người hầu ra ngoài, trút tức giận lên cánh cửa, khoá trái cửa, nốt mình trong phòng.

Một lúc sau, phía sau vang lên tiếng gõ cửa, Triệu Tử Khâm lên tiếng.

"Ta biết nàng tức giận, nhưng mở cửa cho ta vào trước được không?"

Ta điên cả người, nhưng biết có tức giận hắn đi chăng nữa cũng không đáng, đành phải áp chế lửa giận, mặt lạnh mở cửa cho hắn.

"Có chuyện gì thì nói mau?"

Còn tưởng rằng hắn sẽ áy náy mà đến tìm ta dỗ dành, không ngờ, hắn lại cười. Có sai quá không? Biết ta tức giận còn cười trước mặt ta, muốn đổ thêm dầu vào lửa hay gì? Ta điên lên, lườm hắn không chút khách khí.

"Ghen rồi à?" Triệu Tử Khâm lại cười hề hề.

Ta trực tiếp cho hắn một cước, "Cút đi!"

Triệu Tử Khâm phản ứng nhanh nhạy, ta vừa nhấc chân, hắn lập tức nắm lấy cổ chân giữ lại. Có lẽ do phơi nắng cả ngày, bàn tay cách mấy lớp áo vẫn làm ta cảm nhận được độ ấm nóng.

Ta rút chân về, lại phát hiện sức lực hắn mạnh, cái tay kia cứ như gông xiềng, ta kéo thế nào cũng không lại, mới mắng hắn.

"Triệu Tử Khâm, thả chân ta ra!"

"Chân của nương tử ta, ta sờ thì có làm sao?"

Hắn không chút tự trọng, cố chấp nói, "Không thả!"

Ta chỉ muốn đấm cho hắn một cái, nhưng không trúng, chỉ có thể lướt qua mặt hắn một cái nhẹ nhàng.

Người hầu đứng cách đó không xa lén lút che miệng cười, ánh mắt đều nhìn vào bọn ta, thật mất mặt.

Ta vừa vội vừa tức, không thể rút được chân trong tay Triệu Tử Khâm ra được, chỉ có thể dùng tư thế quái dị đó mà đứng, bỗng nảy ra ý tưởng.

"Cút vào đây cho lão nương!"

"Được, vi phu lăn vào ngay đây!"

Ta hình như bị trúng kế rồi thì phải? Triệu Tử Khâm lúc này mới thả ta ra, nhấc chân bước vào phòng. Miệng vừa dứt chân đã bước nhanh qua cửa.

Ta vừa định né ra xa khỏi hắn, phản ứng của Triệu Tử Khâm còn nhanh hơn, tay vòng qua eo, ôm lấy ta vào lòng.

Ta giật mình hoảng sợ, vội vàng ôm lấy cổ hắn khỏi ngã. Triệu Tử Khâm vậy còn cười được, "Nàng thấy ta có ngoan không?" Ta không để ý đến hắn, hắn lại tiếp tục.

"Phu quân đã ngoan như vậy, tất nhiên phải thưởng ngọt rồi."

Đầu ta đầy dấu chấm hỏi, nhìn hắn.

"Vậy chàng ôm ta làm cái gì?"

Hắn không đáp, chỉ chăm chú nhìn ta. Một lúc sau không thấy ta phản ứng, chắc nghĩ ta bị ngu rồi, thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói.

"Nàng thật nhanh quên, nếu vậy, trước khi ta đi phải để cho nàng nhớ rõ." Ta như lạc vào sương mù, không thể hiểu được lời hắn nói.

Cho đến khi hắn ôm ta đi đến trước giường, không để cho ta có cơ hội phản ứng. Trực tiếp nhào lên, hai tay ôm lấy đầu ta, ánh mắt đưa tình nhìn thẳng vào ta.

Đến lúc này, ta mới thấy sai sai, nghiêng mặt lườm hắn, để xem hắn có thể làm gì ta.

Ta biết, chỉ cần hắn tiếp xúc thân mật với ta, vừa nhìn nhau thôi là ta xác định xong đời, ánh mắt của hắn câu người, mà ta lại là người mắc câu.

Triệu Tử Khâm càng xích lại gần, ta cảm giác được hơi thở của hắn mỗi lúc một nặng nề kề sát cổ ta, như muốn đốt cháy cả người ta.

"Tống Diên..."

Hắn nhẹ nhàng kêu lên một tiếng, ta nhắm mắt đáp một tiếng ừm.

Môi hắn dán lên tai ta, lời nói thốt ra khiến ta ngứa ngáy khắp người. Ta co người muốn tránh đi, kết quả Triệu Tử Khâm lấy tay chặn lại.

"Chuyện mứt quả nàng quả thật quên rồi à?" Hắn hỏi.

Câu nói kia khiến ta tỉnh táo, kỳ thật nụ hôn lúc đó có hơi mẫn cảm, khiến ta hoang mang mấy ngày liền. Sau đó phát sinh nhiều chuyện khiến ta cũng quên đi nụ hôn kia, ném ra sau đầu.

Nhưng ta cũng không thừa nhận, cố ý nói sang chuyện khác, quay đầu hỏi hắn.

"Chàng muốn ăn mứt quả à? Ta lập tức kêu người đi mua cho chàng!"

Hắn lắc đầu, vạch mặt ta không lưu tình.

"Xem ra là quên thật rồi."

Ta rũ mắt, cố che dấu chột dạ, Triệu Tử Khâm bỗng cười nhẹ, sau đó buông ta ra, ngón trỏ mơn trớn lấy cằm ta, đầu lưỡi không an phận liếm môi dưới.

Cái tên Cẩu tử này thế mà dám câu dẫn ta!!

Vốn còn đang bực mình, bây giờ toàn thân nóng lên, thật muốn kéo chăn trùm hết cả người.

"Chàng... sẽ không lại.."

Ta cẩn thận hỏi hắn, còn chưa hỏi xong đã thấy hối hận. Triệu Tử Khâm một tay ôm ta lên, chuẩn xác dán môi hắn lên môi ta.

Người ta cứng đờ, ta biết hắn sẽ làm vậy, nhưng một khắc này lại khiến ta chết lặng.

Triệu Tử Khâm lúc nào cũng có cách trêu chọc ta, mà những lúc đó ta đều có cách để đối phó với hắn, ta biết sắp tới hắn sẽ lại bao biện cho việc làm của hắn.

Quả nhiên qua một lúc sau, hắn liền ngừng lại, ngước mắt nhìn ta, con ngươi nhiễm chút động tình, yết hầu lên xuống.

"Nàng đã nói sẽ một lòng với ta, ta tin, cũng đã nói sẽ không phụ nàng, nên nàng phải tin ta."

Nữ nhân một khi rơi vào tình yêu thường sẽ không có cảm giác an toàn, Triệu Tử Khâm trước mặt Lý Tư Tư lại thể hiện như vậy, mỗi từng câu hắn nói ra làm ta không thể nào tin được.

Ta tin hắn, nhưng ta một khi Lý Tư Tư xuất hiện, ta liền không thể nào hoàn toàn tin tưởng.

"Lý Tư Tư tuyệt đối không đơn giản, mẫu hậu đưa nàng ta đến đây, mục đích không phải vì ta, mà là vì nàng." Hắn bắt đầu giải thích chuyện Lý Tư Tư.

"Ngày mai ta đi rồi, sẽ không thể che chở được nàng nữa. Bất kể chuyện gì, bất kể lúc nào nàng đều phải đề phòng nàng ta, biết không?"

Ta không hiểu rõ lời hắn nói, không biết muốn phòng "nàng ta" là chỉ hoàng hậu hay Lý Tư Tư. Nhưng ta biết một điều rằng, kể sau khi Triệu Tử Khâm đi Mạc Bắc, cuộc sống của ta sẽ không được yên ổn nữa rồi.

"Sau này nàng ta sẽ làm khó dễ cho nàng."

Hắn nói tới đây thì hai hàng chân mày đều nhăn thành một đoàn, mặt đầy lo lắng. Ta không nỡ thấy hắn như vậy, cũng như lần trước Hoàng đế trong đêm truyền lệnh gọi, hắn sẽ trở nên lo lắng như vậy. Để cho hắn yên tâm hơn, ta nổi lên tâm tư trêu đùa, cười nói.

"Vậy chàng nói xem, sẽ đền bù tổn thất cho ta như thế nào đây?"

Một giây trước còn đang lo lắng, nghe ta nói vậy hắn cũng cười lên, trở mình nằm xuống cạnh ra, không đáp.

Ta đẩy đẩy hắn, "Ta đang hỏi chàng đấy!"

Triệu Tử Khâm nghiêng người, kéo ta vào lòng, thở một hơi nhẹ nhõm, chậm rãi nói.

"Chúng ta sinh em bé nha!"

Giọng nói kia cực kỳ nghiêm túc, như là đã quyết tâm đưa ra quyết định.

"Nếu ta không về được, có một đứa con cũng tốt, cho nàng có cái nhớ về ta."

"Nói cái gì đấy!" Ta ngồi bật dậy, mắng hắn.

"Triệu Tử Khâm, chỉ cho phép chàng thắng, không được phép thua."

Hắn nằm trên giường nhìn ta, trong mắt chứa nỗi niềm khó nói, đem lòng ta siết chặt. Sau đó, tay ta lại nhanh hơn não, lúc ta phản ứng thì đã nằm trên người hắn, hôn lên.

Ta ngây ngẩn cả người, Triệu Tử Khâm cũng ngây ngẩn cả người. Ngay lập tức, hắn đổi quyền chủ động, ta nhắm mắt lại, triệt để rơi vào tay giặc.

—Phía dưới tỉnh lược một vạn chữ, ta (tác giả) tin tưởng mọi người trong đầu đều có hình ảnh—