Phân tích của Diệp Hoan đã đánh trúng vào tình tiết mấu chốt của vụ án, tuy rằng Cao Thắng Nam khinh bỉ cái thói chết cũng đòi tiền của Diệp Hoan, nhưng không thể phủ nhận, phân tích của Diệp Hoan là đúng.

Thế là Cao Thắng Nam vội gọi đồng nghiệp trong cục chia làm nhiều nhóm, chia ra tất cả các ngõ ngách gần khu nạn nhân sinh sống tìm các vật khả nghi hoặc những vật có dính máu, bao gồm túi bảo vệ môi trường, thùng rác, ống cống...

Sau khi sắp xếp xong, Cao Thắng Nam về lại phòng thẩm vấn, trong lòng nhẹ nhõm đi rất nhiều, khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười, một nụ cười rất đẹp, đẹp đến nỗi tim Diệp Hoan đập liên hồi.

“Cô nên cười nhiều một chút.”

Diệp Hoan bất chợt nói với Cao Thắng Nam

Cao Thắng Nam chưa kịp hoàn hồn:

“Hả? Tại sao?”

“Cười nhiều một tí, đừng nhăn mặt hoài, cảnh sát bảo vệ trị an xã hội là nhờ vào chính nghĩa và trí dũng song toàn, không phải dựa vào xụ mặt để dọa dẫm người khác.”

Nụ cười của Cao Thắng Nam bỗng nhiên biến mất, lại bắt đầu nhăn mặt lại, trừng mắt liếc Diệp Hoan một cái.

“Ngươi đừng nghĩ là ngươi giúp ta phân tích xong tình tiết vụ án thì lên mặt đấy nhé, những thứ mà ngươi phân tích chắc gì đã đúng nào, cho dù ngươi đoán mò trúng đi nữa, giữa chúng ta chỉ có quan hệ giao dịch, ta không nợ gì ngươi cả, trước mắt mà nói, ngươi là tên tiểu dân hại dân hại nước do ta một mẻ bắt gọn!”

Diệp Hoan lầm bầm thở dài:

“Tại sao có người khoái dát vàng lên mặt mình thế nhỉ? Tổng cộng chỉ bắt được có một mình ta, gì mà “một mẻ tóm gọn” chứ…”

Cao Thắng Nam cắn quai hàm vang lên tiếng kêu khanh khách…


Nàng có ham m.uốn mãnh liệt rút súng lần nữa…..

……………….

………………..

Giằng co cả đêm, vào lúc 10h sáng, một đám hình cảnh báo tin khiến lòng người phấn khởi.

Điều tra viên phát hiện ra môt vài cái khăn tay dính máu ở ống cống cách khu nạn nhân ở 500m.

Khoa kĩ thuật tiến hành so sánh DNA với vết máu, vết máu trên khăn tay trùng khớp với nạn nhân, càng khiến người ta phấn khởi hơn là, trên khăn tay có những vân tay lạ còn mới….

Khoa kĩ thuật lập tức lấy vân tay, sau đó lên vi tính tiến hành bài trừ loại bỏ, nhanh chóng khoanh vùng người bị tình nghi,, một nam trung niên có tiền sử đả thương người, vừa mới mãn hạn tù một năm, tên là Vương Sạn, biệt danh là “Phong Đao Tử”, là chủ quản bảo an của công ty trách nhiệm hữu hạn giải trí Hồng Hổ.

Đương nhiên, cái gọi là “Công ty trách nhiệm hữu hạn giải trí Hồng Hồ ”, chẳng qua chỉ là cách gọi, cảnh sát thành phố Ninh Hải đều biết, Công ty trách nhiệm hữu hạn giải trí Hồng Hồ thực chất là bang hội của xã hội đen, ngày trước gọi là Hồng Hổ Bang, thiên triều hài hòa làn gió mãnh liệt mạnh mẽ như thế, thủ lĩnh xã hội đen đột nhiên biết lẽ phải, thế là từng người trong bang hội xã hội đen xuống sông tắm rửa sạch sẽ, khoác lên cái vỏ bọc mới, mở ra một cái công ty, lão đại biến hóa nhanh chóng, từ bang chủ trở thành Đổng Sự Trưởng, tổng giám đốc, phía dưới các cấp đà chủ, đường chủ, song hoa đỏ thẫm côn cái gì đấy, cũng trở thành trưởng phòng, quản lý của công ty.

Bọn chúng lấy những tài sản mà hồi trước làm ăn phi pháp để dành được đầu tư hết vào những ngành nghề đàng hoàng, ngành sản xuất, ngành dịch vụ và ngành giải trí, trong đó đầu tư nhiều nhất vẫn là ngành giải trí, bỏi vì ngành giải trí hiện trường hỗn loạn đối với cái bọn có chút ít thói quen đục nước béo cò xã hội đen mà nói, quả thực là thiên đường để phát tài.

Cao Thắng Nam cười đến nghiêng ngả, vội báo tình hình tiến triển cho Triệu Đại Phong, Triệu Đại Phong quyết đoán hạ lệnh, bắt Vương Sạn.

Cảnh sát hành động rất nhanh, sau khi thông báo trung đội đặc cảnh phối hợp, trong vòng nửa tiếng đã bắt Vương Sạn ở Hồng Hổ công ty về quy án, đồng thời ở dưới giường nhà Vương Sạn phát hiện hung khí gây án, một cây quản chế đao dính máu dài cả thước.

Bằng chứng chắc như núi, tâm lý phòng ngự của Vương Sạn nhanh chóng sụp đổ, rất nhanh thừa nhận án mạng là do hắn gây lên.


Nói ra thì vụ này cũng rất là trùng hợp, lầu hai của công ty giải trí Hồng Hổ là KTV, Vương Sạn là chủ quản bảo an KTV, cũng chính là cái lồng thường được nhắc đến, hôm qua nạn nhân và đồng nghiệp đi Hồng Hổ KTV để hát, vừa ra khỏi ghế lô thì bị Vương Sạn đi tuần tra trông thấy, Vương Sạn ham muốn sắc đẹp của nạn nhân, lúc đó lại uống chút rượu, hơi men lên não, thế là vào lúc 5 giờ sang, khi nạn nhân rời khỏi KTV, Vương Sạn lén lén theo đuôi phía sau, theo đến trước cửa nhà nạn nhân, dùng dao uy hiếp nạn nhân trước cửa nhà, sau khi vào nhà ý đồ sàm sở nạn nhân, nạn nhân thà chết không tuân, Vương Sạn tâm tình kích động, xuống tay đâm chết cô ta, sau khi giết người xong Vương Sạn cũng tỉnh rượu, thế là nhanh chóng dọn dẹp lại hiện trường, để đánh lạc hướng của cảnh sát điều tra, hắn còn làm cho nhà nạn nhân xáo trộn cả lên, tạo ra hiện trường giết người cướp của giả, sau đó hốt hoảng rời khỏi.

Diệp Hoan đoán rất là chính xác, Vương Sạn sau khi rời khỏi hiện trường thì thở phào nhẹ nhõm, trên tâm lý xuất hiện điểm mù, cho rằng thời khắc nguy hiểm nhất đã qua, sau khi rời khỏi hiện trường, lấy khăn giấy ra lau vết máu trên tay, tiện tay quăng nó xuống ống cống, chính là những tấm khăn giấy ấy, khiến cho hắn không thể thoát tội, bởi vì trên khăn giấy không những thấm máu của nạn nhân, mà vết máu cũng khiến cho vân tay của Vương Sạn in rõ mồm một trên ấy.

Ở bên trong tối tăm, hết thảy thiện ác đều có báo ứng.

Từ lúc nhận được báo án tới giờ, một vụ giết người tàn khốc được phá trong vòng 10 tiếng đồng hồ, Cao Thắng Nam khiến tất cả các đồng nghiệp kính nể, Triệu Đai Phong thì càng ngạc nhiên không dám tin đây là sự thật, đích thân tham gia buổi chất vấn Vương Sạn, đến lúc có kết quả xác thật, Triệu Đại Phong không nói lời nào, qua một hồi lâu, mới vỗ vỗ đầu Cao Thắng Nam nói:

“Hổ phụ không khuyển nữ, hổ phụ không khuyển nữ ah!”

Trước lời khen ngợi của những người trong cục, Cao Thắng Nam mặt tươi cười, nhưng nụ cười càng ngày càng miễn cưỡng.

Chỉ có nàng cùng Diệp Hoan biết rõ, công lao phá án lớn nhất,thực ra hoàn toàn thuộc về Diệp Hoan, nếu như không có sự phân tích của Diệp Hoan, e rằng đúng như Diệp Hoan nói, cả đời cũng không phá được án.

Cao Thắng Nam rất xấu hổ, nàng không thích cướp đoạt công lao người khác, hết thảy vinh quang đáng lẽ nên thuộc về Diệp Hoan.

Trong phòng thẩm vấn, chiếc còng tay Diệp Hoan đã được mở ra, Cao Thắng Nam cắn m.ôi dưới, ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm vào Diệp Hoan.

Diệp Hoan bị ánh mắt nàng hù chết khiếp:

“Nè, chắc cô không nói với lãnh đạo, vụ án này thật ra là do tôi phá chứ hả?”

Cao Thắng Nam thản nhiên nói:


“Tình tiết quan trọng của vụ án này là do ngươi phá mà, lúc nãy ta đã báo với lãnh đạo rồi”

Vẻ mặt anh tuấn của Diệp Hoan như bị tra khảo, thê lương nói:

“Vinh dự thuộc về tôi rồi, vậy hai vạn tiền đó không liên quan gì đến tôi, đúng không?”

Cao Thắng Nam bị vẻ mặt của Diệp Hoan chọc cười, tức giận nói:

“Cái tính chết cũng đòi tiền như ngươi có thể sửa được không vậy?”

Diệp Hoan thoáng chốc trở lên trầm ngâm:

“Mùa đông năm nay giá lạnh…”

“Được rồi, được rồi! Ngươi yên tâm, vinh dự thuộc về ngươi, ta hứa với hai vạn một xu cũng không thiếu, đảm bảo qui đổi thành tiền, để các em ngươi mua máy lạnh, yên tâm rồi chứ?”

Cao Thắng Nam chịu không được cách thức kiếm chuyện của Diệp Hoan.

Diệp Hoan như trút được gánh nặng cười nói:

“Cám ơn sự thâm minh đại nghĩa của Cao cảnh quan, cô nói như vậy, tim của tôi từ cổ họng rớt xuống mông rồi…”

Cao Thắng Nam kinh hãi, mặt hơi đỏ ửng, xì một tiếng khinh miệt nói:

“Con người ngươi thật là lưu loát, ta còn tưởng chỉ rơi đến cái rốn thôi chứ……..”

************************************************** *******************

Diệp Hoan cuối cùng cũng được thả tự do rồi.


Cao Thắng Nam đích thân tiễn hắn ra khỏi cục cảnh sát, sở dĩ khách khí như vậy, đương nhiên là nể mặt Diệp Hoan giúp nàng phá án.

||||| Truyện đề cử: Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt) |||||

Diệp Hoan được ưu ái trở nên kinh hãi, một mình đi ra cục cảnh sát, và được cảnh sát tiễn ra cục cảnh sát, là hai cảm giác hoàn toàn khác nhau. Đây cũng chính là sự khác biệt giữa công thần và tội phạm.

“Cảm ơn Cao cảnh quan đã đích thân tiễn tôi ra đây, cảm ơn Cao cảnh quan đã hào phóng giúp đỡ, hai vạn tiền này của ngài rất là đúng lúc, tôi thay mặt các em trong cô nhi viện cám ơn ngài.”

Diệp Hoan vẻ mặt đầy cảm kích.

Trên mặt Cao Thắng Nam cũng nở nụ cười:

“Ngươi đáng nhận được mà, chính ngươi là kiếm hai vạn cho bọn trẻ ở viện mồ côi đấy.”

“Phúc lợi viện, không phải viện mồ côi.”

Diệp Hoan nghiêm túc sửa lại.

“Có gì khác nhau sao?”

Cao Thắng Nam có chút kinh ngạc

Diệp Hoan nghiêm mặt gật đầu:

“Có khác nhau chứ.”

Cao Thắng Nam nhìn chằm chằm vào khuôn mặt vô cùng nghiêm túc của Diệp Hoan, nhìn hắn vì một chữ đơn giản mà so đo với người khác, lòng của nàng bỗng nhiên rung động, không rõ vì lẽ gì, có lẽ là vì sự tự tôn của ngọn cỏ hèn mọn này, có lẽ, là vì tên côn đồ nhìn như chẳng có chuyện gì đáng để tâm, mà lại giữ cho mình tính kiên trì. Giờ khắc này Cao Thắng Nam bỗng nhiên đối với Diệp Hoan sinh ra một phần hiếu kỳ.