Diệp Hoan chưa bao giờ là một người an phận, việc đâm thủng lốp xe của người khác hắn đã làm từ nhỏ đến lớn giống như xe nhẹ chạy đường quen. Điều này một phần cũng liên quan tới tính cách của Diệp Hoan, hắn vô cùng hận người có tiền nhưng lại không có cơ hội dùng súng cao su bắn vỡ kính của những người nhà giàu, bởi vì hắn nghe nói kẻ có tiền rất sợ chết, kính đều thay bằng loại chống đạn dược, cho nên đâm lốp xe là một biện pháp thực tế mà lại tương đối an toàn.

Thế nhưng đâm thủng lốp xe cảnh sát đây lại là lần đầu tiên, hiển nhiên, lần đầu tiên làm đã bị bắt rồi.

"Chu tiểu thư, cứu ta... Ta lần sau không dám làm thế nữa!" Diệp Hoan vẻ mặt như đưa đám nói.

Chu Mị bất lực thở dài, Diệp Hoan chung quy cũng không làm cho người khác bớt lo, vừa mới được phóng thích chưa được bao lâu, lại bị bắt đi vào, chẳng lẽ về sau khi hắn trở về gia tộc, đưa cho hắn một người vị quan lớn công an bất cứ lúc nào cũng có thể thay hắn dặp tắt lửa hay sao?

Xoay người lại, Chu Mị nói với cục trưởng Trương Quốc Minh, người đang tiễn các nàng về: " Trương cục trưởng, chuyện này... ai, ông xem thế này có được không? Tập đoàn Đằng Long bày tỏ vẻ áy náy và cảm tạ với quý cục nguyện ý quyên tặng quý cục mười chiếc xe cảnh sát không ràng buộc bất cứ thứ gì ngài thấy thế nào?"

Đôi mắt Trương Quốc Minh mừng rỡ híp lại, xe bị đâm thủng lốp mà đổi lại được mười chiếc xe cảnh sát mới, đi đâu có thể tìm được loại tiện nghi như vậy? Khó trách lãnh đạo thành phố lại coi trọng tập đoàn Đằng Long như vậy, quả thật là giàu đến chảy mỡ.

Điều này giống như việc thuận nước đẩy thuyền nên Trương Quốc Minh đương nhiên sẽ không từ chối, gật gù giống như gà mổ thóc: "Không vấn đề gì, tôi cảm thấy nguyên nhân chuyện này khả năng là do hiểu lầm, thả người, thả người, khẩu cung cũng không cần hỏi, sự tình này bỏ qua."

Đám cảnh sát tiến tới mở khóa còng tay cho Diệp Hoan và Hầu Tử. Diệp Hoan đuối lý hơn, muốn tức giận cũng không được, hắn nhấc chân đá vào người của Hầu Tử, vừa đá vừa mắng: "Đồ chó hoang! Ai bảo mày học không đến nơi đến chốn, đi khuyến khích ông mày đâm lốp xe cảnh sát, đúng là loại tiểu nhân gian trá điển hình, tao thực con mẹ nó hối hận năm đó vào thời điểm mày được nhặt vào viện phúc lợi không một tay bóp ch.ết mày!"

Advertisement

Hầu Tử trốn bên cạnh, chày cối cãi lại: "Anh Hoan, anh có nói lí lẽ không vậy? Em khuyến khích anh đâm thủng lốp xe nhưng mà vừa rồi anh đâm lốp xe rất hăng say mà, vị cảnh sát thúc thúc còn nói người đâm được cái nào là kêu lên khoái trá chính là anh mà..."


"Ông mày chẳng những đâm thủng lốp xe mà còn đi tiểu ở đằng sau cái xe...?

Đỉnh đầu hai gã cảnh sát trở nên xám xịt...

Sau đó hai người Hầu Tử và Diệp Hoan nhao nhao lao vào nhau động thủ, ngươi đánh ta một quyền ta đá ngươi một cước, sau đó hai người càng đánh càng xa, mấy phút sau thân ảnh hai người đã biến mất ở toàn cao ốc cục công an.

Chu Mị đau đầu vuốt trán thở dài.

Advertisement

Liễu Mi mím môi, muốn cười nhưng lại dùng sức kìm nén lại.

Mười chiếc xe cảnh sát đương nhiên không phải là tặng không, Chu Mị tất nhiên có dụng ý của cô.

"Trương cục trưởng, vừa rồi hai người bạn của ta... Hai bọn họ đều là người tốt, có chút ầm ĩ, về sau bọn họ có gây ra họa gì thì kính xin Trương cục trưởng khoan hồng độ lượng."

"Nhất định, nhất định nhìn bộ dạng này của bọn họ cũng không làm ra việc đại họa gì, điểm nhó nhặt ấy có thể tha thứ được." Trương cục trưởng cười đến ngoác cả miệng.


*********************************************************

Chu Mị và Liễu Mi cáo từ Trương Quốc Minh, vừa ra đến cổng chính cục công an đã bắt gặp Diệp Hoan và Hầu Tử mỗi người ngậm một điếu thuốc, ngồi xổm ở bên ngoài cửa, buồn chán nhả ra ngụm khói trắng.

Chu Mị ngây người ra một lúc, cười nói: "Các ngươi thế nào lại không đánh nhau nữa? Vừa rồi không phải đánh nhau rất kịch liệt sao?"

Diệp Hoan nhếch miệng cười nói: "Đó là kế ve sầu thoát xác, vừa rồi quá lúng túng, chúng tôi đành phải dùng loại phương thức này để ly khai."

Diệp Hoan là dân đen, hắn cũng có trí tuệ của dân đen.

Chu Mị cười quyền rũ: "Các anh ở chỗ này chờ tôi sao?"

Diệp Hoan gật đầu, nghiêm nghị nói: "Chu tiểu thư, tôi cảm ơn thiện tâm của cô, chuyện này tôi thực ra không có tiện mở miệng, nhưng không thể không nói với cô, cái kia... Về sự tình tiền...:

"Yên tâm, tôi bây giờ sẽ gọi điện thoại cho người mang tiền tới."

Diệp Hoan thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Chu tiểu thư quả thật là người giữ chữ tín, là người tôn trọng đạo nghĩa, ăn ngay nói thẳng, thành thực mà nói việc con tin phối hợp như vậy không xuất hiện nhiều, nếu như không phải tôi hạ thủ là có mục đích thì tôi cô đã làm tôi xúc động không biết bao nhiêu lần rồi..."


Chu Mị che miệng cười nói: "Về sau nếu có khó khắn thì trực tiếp tìm tôi, không nên làm ra cái loại sự tình này, nói thật, tôi không thích nhà xưởng bỏ hoang chút nào, vừa tối vừa lạnh, gió lạnh từng cơn."

Diệp Hoan vội vàng nịnh nọt cười: "Lần sau tôi nhất định trói cô ở khách sạn năm sao, phòng dành cho Tổng thống nhé..."

Hầu Tử ở bên cạnh quái gở xen vào: "Phòng dành cho Tổng thống, bị trói chặt, Hoan ca, khẩu vị của anh thật lạ nha..."

Diệp Hoan một cước đạp bay Hầu Tử.

Chu Mị dường như nghĩ tới hình ảnh nào đó đen tối, khuôn mặt đẹp trở lên đỏ bừng, khẽ gắt một tiếng, nói: "Đạp rất tốt!"

Diệp Hoan gãi đầu, có chút ngượng ngùng nói: "Nói đến khó khăn, thực ra tôi còn một việc khó khăn..."

"Anh nói đi."

"Tôi còn có một thằng em chơi với nó từ nhỏ đến lớn, hôm qua vì trộm cướp mà bị nhốt trong đồn công an..."

Chu Mị không chút do dự nói: "Không có vấn đề gì, tôi sẽ nói với Trương cục một tiếng, người bằng hữu kia của anh sẽ lập tức được phóng thích."

Diệp Hoan và Hầu Tử thất thần.


Cô gái này chẳng lẽ là Bồ Tát chuyển thế hay sao? Xin gì được nấy.

Hầu Tử nhéo mắt liếc Diệp Hoan, không ngừng nháy mắt, trong ánh mắt hàm ý rất rõ ràng, một vị bằng hữu cầu gì được đấy, con mẹ nó mỹ nữ trước mặt dường như thiếu nợ tổ tiên ngươi từ kiếp trước còn không tranh thủ tạo dựng mối quan hệ?

Diệp Hoan do dự, cuối cùng mang thẻo vẻ mặt khuất nhục như cúi đầu trước số phận, nhìn chăm chú Chu Mị, trong mắt hiện lên sự cảm kích và lòng biết ơn sâu sắc, nghiêm mặt nói: "Chu tiểu thư, nói thật, từ lần đầu nhìn thấy cô, tôi đã cảm thấy rất thân thiết, giống như người thân mà ta thất lạc nhiều năm, thân thế của tôi rất lênh đênh, là cô nhi, tôi nghe nói cha tôi chơi gái không may bị AIDS mà chết, cho nên tôi mới phải vào việc phúc lợi..."

Chu Mị đầu xám xịt: "...Anh nghe ai nói cha anh bị bệnh AIDS?"

Diệp Hoan lẩm bẩm nói: "Ta cảm thấy như vậy... Nhưng khi lần đầu tiên thấy cô, tôi liên phát hiện thì ra trên đời này tôi cũng không có cô độc, phảng phất như gặp được thân nhân, nội tâm tôi trở nên ấm áp dường như được tưới mát bởi ánh sáng mặt trời, cái loại cảm giác hạnh phúc này hai mươi năm qua tôi chưa từng được hưởng qua..."

Hốc mắt Chu Mị dần dần trở nên ửng đỏ, nàng nảy sinh sự yêu thương vô cùng đối với người nam nhân này, nàng không cách nào quên được người nam nhân này trước họng súng của cảnh sát mà không hề chùn bước kiên trì với tín niệm đạo nghĩa của chính mình, nửa bước cũng không có chút biểu lộ nhượng bộ.

"Diệp Hoan về sau anh có thể coi tôi như là thân nhân." Vành mắt Chu Mị đỏ hoe, nức nở nói.

Diệp Hoan dường như cũng cảm động: "Cô đã nói vậy, tôi cũng không quá đáng, Chu tiểu thư, ta có yêu cầu một chút quá đáng..."

"Anh nói."

Hai bàn tay Diệp Hoan co quắt xoắn với nhau, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, xấu hổ nói: "... Tôi có thể nhận cô là mẹ nuôi không?"

Chu Mị:"..."