Ngữ khí của Từ Giang rất ôn hòa nhưng ý tứ trong đó lại như một con dao nhọn thọc thẳng vào tim, khiến Liễu Trạch đau thấu xương.
Liễu Trạch quả thật không có năng lực này. Hắn là dạng công tử chỉ biết tiêu xài phung phí, từng làm vài vụ làm ăn nhưng đều phải đền hết cả vốn, hơn nữa lại rất kiêu căng ngang ngược, cậy thế gia đình có bối cảnh xã hội đen gây chuyện khắp nơi, điều này khiến cho Liễu Tứ Hải lấy làm không vui. Thế nên thời điểm chọn người chèo lái Hồng Hổ, trải qua đắn đo lo lắng, Liễu Tứ Hải đã quyết định giao Hồng Hổ cho Liễu Mi, về phần Liễu Trạch thì chia cho hắn hai mươi phần trăm cổ phần của công ty.
Không thể không nói, sự lo lắng của Liễu Tứ Hải quả là lý trí chu đáo. Dù sao cũng là sản nghiệp của nhà họ Liễu, con gái lại có tài năng quản lý kinh doanh như vậy thì sau này cứ để cho nó quản lý việc kinh doanh, phát triển sự nghiệp Liễu Gia. Về phần thằng con Liễu Trạch, nếu nó đã không phải là sinh ra để làm kinh doanh, vậy thì chia cho nó cổ phần, tiền cổ tức mỗi năm đủ để đáp ứng thói ăn chơi xa hoa của nó.
Suy nghĩ rất là chu đáo nhưng Liễu Tứ Hải quên mất một vấn đề rất quan trọng, đó chính là dã tâm và lòng tham của con người.
Liễu Trạch tuy là con ruột của hắn nhưng cũng có dã tâm và lòng tham.
Người trong nước thường có truyền thống để cho con trai thừa kế sự nghiệp nhưng Liễu Tứ Hải lại làm ngược lại điều đó. Những thứ mà vốn thuộc về mình thì nay Liễu Trạch lại chỉ có thể trơ mắt nhìn em gái kế thừa, còn hắn, chỉ được một phần năm trong số đó và còn không được can dự vào kinh doanh của công ty, nỗi uất ức của Liễu Trạch đương nhiên cũng ngày càng lớn lên.
Mấy câu nói hời hợt của Từ Giang, đã khiến cho ngọn lửa “Ghen ghét” bùng lên tận trời.
Advertisement
“Anh Từ, có thể... Giúp em không?” Liễu Trạch cúi đầu khẽ nói, quai hàm cắn chặt như thép nguội.
Từ Giang mỉm cười nham hiểm, chậm rãi hỏi: “Anh vẫn không hiểu ý mày lắm, mày muốn anh giúp gì?”
Đề án hợp tác giữa Tập đoàn Đằng Long và công ty Hồng Hổ chính thức triển khai.
Cuộc đàm phán vẫn tiến hành rất thuận lợi, Chu Mị và Liễu Mi dường như đã thương lượng tốt mọi việc, định ra những hướng cơ bản cho toàn bộ đàm phán. Hai công ty nhà xưởng chế tạo của Tập đoàn Đằng Long và vận chuyển vật tư của Hồng Hổ tiến hành một lần hợp tác đầu tiên mang tính thăm dò. Hai bên đều không sinh ra khác biệt quá lớn trong những vấn đề nhạy cảm như phân chia lợi nhuận và hạn ngạch hàng hóa.
Hai người phụ nữ này đều có những tính toán riêng.
Advertisement
Tầm nhìn của Liễu Mi rất xa, tham vọng của nàng không chỉ hạn chế ở hợp tác hạng mục truyền thống này, nàng muốn triệt để đáp lên chiếc mẫu hạm Tập đoàn Đằng Long. Nàng không so đo những lợi ích trước mắt, cho nên ở phần phân chia lợi nhuận, nàng gần như không mặc cả với Tập đoàn Đằng Long. Nàng tin là, chỉ cần Hồng Hổ khởi động bình thường, có thể bước theo tiến độ của Tập đoàn Đằng Long, sau này chắc chắn sẽ có miếng bánh ngọt lớn hơn nữa đợi nàng cùng chia sẻ.
Về phía Chu Mị, nàng cũng không để tâm đến những lợi nhuận nhỏ nhoi đó, huống hồ sở dĩ nàng chọn Hồng Hổ làm đối tác, nguyên nhân chính e rằng chỉ có nàng mới hiểu rõ, hoàn toàn không liên quan gì đến lợi ích. Nếu không trong thành phố Ninh Hải lớn như vậy, có quá nhiều những công ty mạnh hơn hẳn Hồng Hổ, nếu là vì lợi ích, nàng cớ gì phải chọn công ty nhỏ nhoi không bắt mắt này?
Một bên chấp nhận, bên còn lại cũng chấp nhận, cuộc đàm phán song phương tiến hành rất thuận lợi.
Chu Mị đích thân dẫn người đến đàm phán. Trong phòng làm việc của Liễu Mi, hai người phụ nữ trò chuyện vui vẻ, cười nói liên tục. Cả hai đều là những người cô gái tuyệt đẹp, xinh tươi như hoa, mỗi người một vẻ khiến cho Diệp Hoan ở cùng phòng có được mấy ngày bổ mắt.
Lúc Chu Mị cười nói với Liễu Mi, mắt hạnh thường lơ đãng nhìn về phía Diệp Hoan đang ngồi trong góc. Ý cười trong mắt nàng khiến cho Diệp Hoan nhìn thế nào cũng không hiểu nổi.
Thế là Diệp Hoan chỉ còn cách hướng ánh mắt nhìn về nơi khác, cặp mắt gian tà bắt đầu liếc trộm cặp đùi đẹp đẽ của hai mỹ nữ kia.
Ánh mắt hắn vừa mới bắt đầu chuyển hướng tấn công vào ngã ba thì thấy Liễu Mi liếc hắn một cái, cặp đùi thon dài nhanh chóng rút vào dưới bàn làm việc.
Diệp Hoan vuốt vuốt mũi, cười mỉa.
Bà cô nhỏ nhen này, nhìn một cái chết à?
Đang chuẩn bị đi ra cầu thang hút điếu thuốc thì chuông nghỉ chuông reo vang, Diệp Hoan hai mắt sáng lên, dưới cái nhìn kinh ngạc của hai người phụ nữ, vèo một cái, cả người liền biến mất.
Chu Mị kinh ngạc bụm cái miệng nhỏ nhắn lại: “Anh ta…. Anh ta đây là…..”
Liễu Mi xấu hổ đến chỉ muốn tìm kẽ đất mà chui vào, bất lực thở dài nói: “Giờ ăn trưa tới rồi…”
Chu Mị sững người một lúc, tiếp theo cười không ra tiếng, đôi mắt hạnh cong thành trăng lưỡi liềm.
Vừa ăn xong cơm, điện thoại cục gạch của Diệp Hoan reo lên.
Nhìn số hiển thị trên điện thoại, khóe miệng Diệp Hoan hiện lên nụ cười ấm áp.
“Lão viện trưởng, nhóc Diệp Hoan thỉnh an người ạ.”
Đầu bên kia điện thoại, giọng lão viện trưởng hiện lên vài phần mệt mỏi, ông cười mắng: “Cái thằng ranh, dẻo mồm dẻo miệng từ nhỏ đến lớn vẫn không thay đổi.”
Diệp Hoan cười nói: “Nếu như ngày nào đó con trở lên im lặng, chắc lão viện trưởng ngài đây sẽ phải nhanh chóng đưa con vào bệnh viện, dẻo mồm dẻo miệng mới là bình thường chứ… Lão viện trưởng, ông chủ động gọi điện cho con, điều này khiến cho con cảm thấy được ưu ái đến phát sợ đấy, có chỉ thị gì ông cứ việc dặn dò.”
“Không có chỉ thị gì, chỉ muốn hỏi thăm ngươi dạo này ra sao thôi, ngươi và bọn Hầu Tử Trương Tam không làm việc chân chính, ta thật sự sợ ngày nào các ngươi gây ra chuyện gì đó thì sau này chỉ có thể vào nhà giam thăm các ngươi rồi.”
Diệp Hoan nhếch môi nở nụ cười: “Xem ông nói kìa, con khác hai tên Hầu Tử Trương Tam kia chứ. Con luôn có lòng cầu tiến, này nhá, dạo gần đây con đã đi làm ở công ty lớn, chắc là không bao lâu nữa, sự hòa bình của thế giới sẽ do con bảo vệ đấy...”
“Lắm mồm! Lắm mồm nữa ta phệt cho đấy! Nhóc lưu manh, tìm được đối tượng chưa?”
“Còn chưa có, quá nhiều cô nàng khóc đòi lấy con, con chọn hoa cả mắt. Thôi thì dứt khoát dậm chân một cái, cô nào cũng không lấy… Phải rồi lão viện trưởng mấy năm nay đã tìm được người bạn già nào chưa?”
Lão viện trưởng giận dữ nói: “Thằng ranh này, ta có tìm bạn già hay không thì liên quan gì đến ngươi chứ?”
“Không phải con đang sốt ruột dùm ông đấy sao. Ông cũng sáu mươi mấy rồi, đã là một người già cô đơn rồi. Người già cô đơn là nhân tố khiến cho xã hội không ổn định, là đối tượng chính mà hội phụ nữ muốn loại bỏ. Sau này con gái hay con dâu nhà nào bị người ta hãm hiếp thì hội phụ nữ sẽ đổ hết lên đầu ông. Ông cả đời trong sạch, về già lại mang tiếng dê cụ, danh dự cuối đời không giữ được đâu...”
Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng hít sâu của lão viện trưởng: “...”
“Lão viện trưởng, ông cũng ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc đúng không? Nếu như ông muốn, con sẽ giới thiệu cho ông một người bạn già nhé? Ở trong hẻm của con, mỗi sáng sớm có một bà lão múa ương ca*, cái mông bự uốn éo, bôi son đỏ chót… Tóm lại là hợp với mỹ quan của ông. Nhưng bây giờ có chút rắc rối là, bà lão kia con đã nhắm cho lão Vương chủ nhà trọ rồi, nếu như ông thật sự muốn, e rằng ông phải đánh một trận với lão Vương…”
*Ương ca: Một điệu múa dân gian Trung Quốc.
Kì lạ là, mặc Diệp Hoan ở bên đầu này nói năng lung tung, lão viện trưởng lần đầu tiên không hề nổi nóng.
Im lặng hồi lâu, giọng của lão viện trưởng có chút chần chờ: “Diệp Hoan, ngươi dạo này…”
“Vâng? Sao?”
“Hài, không có gì, ta không có chuyện gì nữa rồi, hỏi tình hình nhà ngươi chút thôi. Ranh con, cố gắng làm việc, càng phải cố gắng làm người.”
Nói xong không chờ Diệp Hoan trả lời, lão viện trưởng đã cúp điện thoại.
Diệp Hoan nhìn điện thoại đầu đầy mê hoặc. Hắn ngẫm nghĩ, cảm thấy hôm nay lão viện trưởng có gì không đúng cho lắm.