Cống ngầm đang ở ngay trước mắt...

Bản vẽ rất tỉ mỉ, ghi là bốn mươi cen-ti-mét thì chính là bốn mươi cen-ti-mét, không nhiều hay thiếu một phân nào.

Từ bên trong đường ống chảy ra nước thải tanh hôi, cũng không biết trong lâu đài này của tên Edward kia có mở thêm phân xưởng ‘đen’ gì hay không, dù sao thì mùi vị của nó vẫn rất khó ngửi.

Khuôn mặt Diệp Hoan lúc này cũng biến đổi thành màu xanh đen giống như nước thải rồi. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào đường ống, mím môi không nói nên lời.

Hà Bình nhìn sắc trời một chút, ung dung nói: "Nếu còn trì hoãn nữa thì trời cũng sáng mất, chúng ta chỉ có thể từ đường cũ rút về, không chừng sáng mai chuyện cậu gặp mặt công chúa Anh quốc sẽ bị Edward biết được, sau đó gã sẽ lập tức mang người chuyển đi nơi khác..."

Toàn thân Diệp Hoan run lên, nâng cao eo nhìn thẳng Hà Bình: "... Có thể không cần chui vào cống ngầm được không?"

"Không thể!"

"Chết như vậy thì có vẻ như không giống kiểu chết của anh hùng nha?"

"Cậu cứ yên tâm, chết trong khe cống cũng không sao đâu, vẫn như cũ là anh hùng! Lúc trở về tôi vẫn sẽ đốt huy chương quân công cho cậu mà" (giống đốt vàng mã í ^^)

"Con mẹ nó! Chui vào cống ngầm là ý kiến cùi bắp của kẻ nào thế?" Diệp Hoan bi phẫn thốt lên.

Tất cả mọi người cũng không đáp mà đồng loạt chỉ tay vào người hắn, còn miệng bọn hắn thì thấp giọng cười toe toét.

Do đó Diệp Hoan chỉ có thể thở dài mấy tiếng.

Cái dạng sự tình đào hầm cho mình nhảy vào này thì mình đã thường xuyên làm, hơn nữa cũng không sợ người khác làm phiền, chính mình sớm nên có thói quen này mới phải. Nhưng vì cái gì mỗi lần như vậy thì mình đều có một loại tâm tình căm ghét mãnh liệt nhỉ? Còn có xúc động muốn tát vào miệng mình một cái nữa chứ?

"Chui thì chui! Vì cứu người phụ nữ của mình thì dù có nhảy vào hầm cầu cũng được nữa là!" Diệp Hoan cắn răng một cái, đeo súng tiểu liên MP5 lên cổ. Sau khi đã kiểm tra qua một số trang bị cần dùng, hắn không để ý mùi hôi thối làm cho người ta hít thở không thông phát ra từ cống ngầm kia, mà hóp lưng lại như mèo rồi lập tức chui vào bên trong.

Mới tiến vào phía đầu ống cống, Diệp Hoan quay đầu lại trừng mắt với Hà Bình, nói: "Đội trưởng, nếu em gái anh trưởng thành mà không có cùng đức hạnh như cái bộ dáng của anh bây giờ, lúc trở về tôi sẽ coi cô ta như vầng mặt trời đấy!"

Không dám nhìn vào ánh mắt phát hỏa của Hà Bình, Diệp Hoan oạch một cái ngay lập tức chui vào bên trong đường ống cống.

Advertisement

Ba người Xạ Lang nhìn sắc mặt xanh mét của Hà Bình thì hé miệng vụng trộm cười, toàn bộ đại đội Lam Kiếm sợ rằng chỉ có cái tên tiểu tử Diệp Hoan này mới dám can đảm nói chuyện với đội trường như vậy mà thôi.

Phẫn nộ nhìn chằm chằm vào miệng cống ngầm, Hà Bình trầm mặc một lát, buồn bã nói: "Tôi thật sự muốn bắn một phát vào trong đó đấy...!"

Anh ta vừa dứt lời, thì lập tức tốc độ di chuyển của Diệp Hoan bên trong ống cống bỗng thần kỳ mà trở nên nhanh hơn rất nhiều...


...

Đã có cái cống ngầm này, nên Hà Bình cũng cải biến kế hoạch hành động, cứ để Diệp Hoan lẻn vào lâu đài từ đường cống ngầm. Anh ta lại nhìn bản vẽ một lần nữa, cống ngầm vừa vặn đi thông kênh thoát nước bên ngoài lầu chính của lâu đài, nó cách lầu chính ước chừng chỉ có hơn mười thước. Hình thức phòng ngự lâu đài là trong lỏng ngoài chặt, nên việc hắn lẻn vào lâu đài cũng không khó làm.

Mà bọn Hà Bình thì chính diện khởi xướng tiến công từ ngoài vào, dùng toàn bộ quân trang và hỏa lực hấp dẫn bọn chúng đến cửa trước, thuận tiện cho việc Diệp Hoan giải cứu con tin.

Kế hoạch rất không tồi, chẳng qua là... Cống ngầm thật sự rất thúi a!

Diệp Hoan ở bên trong vừa khó khăn bò trườn vừa ngừng thở, đây thật là một trải nghiệm nhân sinh mà hắn chưa từng gặp, sau này khi đã già nhớ lại một đoạn hồi ức này chắc hắn sẽ không ngừng bấm véo bản thân.

Dù trong miệng đang oán trách, nhưng động tác Diệp Hoan vẫn không ngừng lại chút nào.

Tiếng tim đập của hắn rất nhanh và kịch liệt, phảng phất như muốn nhảy ra khỏi lồ.ng ngực.

Advertisement

Mỗi lần tiến thêm một bước, hắn liền cảm thấy khoảng cách của hắn với Nam Kiều Mộc càng ngày càng gần,...

Đã gần một năm chia ly, hắn đã thay đổi rất nhiều, còn Kiều Mộc thì sẽ thế nào đây? Kiều Mộc, em có thay đổi hay không? Một năm nay em có khỏe không? Edward có làm chuyện gì tổn thương đến em không?

Quá nhiều điều muốn hỏi, cũng có quá nhiều lo lắng không thể buông, Diệp Hoan chịu đựng sự tanh tưởi khiến người ta chóng mặt từ trong đường ống, mà lê lết bò trườn từng bước từng bước tiến về phía trước...

Cống ngầm rất dài, ước chừng khoảng ba trăm mét. Diệp Hoan tiến lên rất thuận lợi, đại khái do thời điểm khi thết kế hệ thống thoát nước của lâu đài, thì xác định đường kính đường ống theo thể trạng của đàn ông Âu châu. Bọn họ thật không ngờ sơ hở này lại để cho một người đàn ông phương Đông nhặt được tiện nghi, rõ ràng có thể từ ống cống mà tiến vào bên trong. Đương nhiên cái gã Edward sống an nhàn sung sướng cũng không nghĩ tới phương diện này đi. Có lẽ là do gã sinh ra trong dòng dõi quý tộc, cho nên khi gã nghĩ một chút đến những vật dơ bẩn thì đều cảm thấy đê tiện, tự nhiên không thể nghĩ đến sẽ có người bò ra từ nơi đó.

Bò sát ước chừng bốn mươi phút, rốt cuộc Diệp Hoan chứng kiến một tia sáng phía trước ống cống đen kịt, đó là ánh trăng màu trắng bạc.

Diệp Hoan lập tức cuồng hỉ, mẹ kiếp, cuối cùng thì cũng bò ra khỏi cái khe nước thối này!

Càng tiếp cận đầu ống, Diệp Hoan càng không dám khinh thường. Tốc độ bò của hắn chậm lại, đầu gối đang lội trong nước thải cũng cẩn thận từng li từng mà di động về phía trước, tận lực không phát ra bất kỳ thanh âm nào. Nếu xảy ra sai lầm gì khiến địch nhân tới đây, chỉ cần bọn chúng nả vào trong này một băng đạn thôi, lúc dó dù cho hắn có muốn trốn thì cũng không có nơi nào mà trốn ấy chứ.

Thật vất vả bò tới miệng cống, Diệp Hoan tạm thời không có ló đầu ra, mà là ngừng thở, cẩn thận nghe tiếng bước chân ở gần đó, hắn kiên nhẫn chờ đợi ước chừng năm phút đồng hồ. Khi đã xác định bên ngoài không còn âm thanh gì, Diệp Hoan mới lặng lẽ thò đầu ra.

Hít vào một hơi thật sâu để hưởng không khí trong lành, Diệp Hoan có một loại xúc động muốn khóc. Ban đầu chính mình vốn là một kẻ thanh tâm quả dục(1), thế mà một ngụm không khí mới mẻ lại có thể lại khiến cho mình cảm động đến mức muốn khóc như mưa...

Hắn quyết định rằng, việc đầu tiên mà hắn làm sau khi về nước chính là quyên cho Cục bảo vệ môi trường Bắc Kinh năm triệu, đặc biệt là phải thưởng lớn cho những công nhân đào cống ngầm bảo vệ môi trường kia!

Sau khi đã thở hổn hển và chửi thề mấy câu, Diệp Hoan mới lặng lẽ bò ra ống cống, cúi đầu nhìn lại, toàn thân hắn vô cùng dơ bẩn, trên quân phục tác chiến đều là nước bùn, hơn nữa nó còn tản ra mùi tanh tưởi, dù cách mấy mét cũng có thể ngửi thấy.


Lông mày Diệp Hoan nhăn lại.

Hắn không sợ bẩn, dù sao hắn cũng không phải người có tính ưa sạch sẽ, mười ngày nửa tháng không tắm rửa là chuyện thường tình của con trai. Chuyện đáng sợ chính là do cái mùi này. Hắn muốn vụng trộm lẻn vào tòa lầu chính, nhưng nếu cứ đi vào như vậy, không cần đến nửa phút, những người ở trong lâu đài sẽ ngửi thấy cái mùi này. Thử nghĩ đến cảnh đó mà xem,... Tất cả bọn chúng sẽ khinh bỉ chê cười kẻ đã lẻn vào trong đó là một tên ngu xuẩn. Cho nên mới nói, bộ quần áo hôi thối này tuyệt đối không thể mặc mà lẻn vào được, mặc nó khác nào tự tìm đường chết.

Sau khi cúi đầu suy nghĩ nửa ngày, Khuôn mặt Diệp Hoan dần dần nổi lên dáng vẻ bi thương. Hắn thầm nghĩ:

“Chẳng lẽ... Mình phải một lần nữa cởi truồng mà chiến sao?”

Mỗi lần làm nhiệm vụ thì đều không thoát khỏi cảnh trống trơn đấy, mình có phải cũng quá bi.ến thái hay không?

Sau nữa ngày do dự giãy giụa, rốt cuộc Diệp Hoan vẫn cắn răng một cái, thầm nghĩ: “ Thoát thì thoát? Bọn chúng có thấy mình “tắm tiên”^^ thì đã làm sao? Quân nhân chết còn không sợ, còn sợ chi việc cởi truồng? Hết thảy đều là vì Kiều Mộc mà!”

Vọt đến một góc tối không người ở bên ngoài tòa lầu chính, ngay sau đó có một hồi tiếng động xột xoạt vang lên. Diệp Hoan đã cởi quần áo, lúc này hắn còn tương đối thu liễm, tốt xấu gì cũng lưu lại một cái quần sì líp.

Vì vậy, trong gió lạnh có một cái bóng người trăng trắng lạnh run đang ôm súng. Hắn chỉ mặc một cái quần sì líp màu hồng phấn, bên hông vẫn còn buộc lên một cái dây lưng, trên người đeo đầy trang bị quân dụng, ví dụ như lựu đạn, kính nhìn đêm, dao găm quân đội,...

Diệp Hoan cúi đầu nhìn bộ dáng khó coi của mình, ngay cả chính hắn cũng chỉ dám nhìn lướt qua mà thôi.

"Phì, thật là không biết xấu hổ!" Khuôn mặt Diệp Hoan nhuộm một lớp ráng hồng, hắn xấu hổ tức giận mà tự mắng mình một câu.

Hắn cũng không có chuẩn bị thiết bị để liên hệ với bọn Hà Bình, do hắn sợ trong lâu đài có dụng cụ phát hiện sóng ngắn mà đả thảo kinh xà. Vì vậy, Diệp Hoan chỉ có thể một mình hành động, chuyện này cần hắn phối hợp ăn ý với mấy chiến hữu đang ở bên ngoài rồi.

Phán đoán thời gian, lúc này chỉ cách thời gian ước định phát động công kích với Hà Bình chỉ kém hai mươi phút. Nói cách khác, Diệp Hoan nhất định phải đợi hai mươi phút mới được vào bên trong tìm Kiều Mộc, hoặc là... Trực tiếp đánh gục Edward.

Thời gian cấp bách, cho nên sau khi đã kiểm tra thoáng qua một chút trang bị, hắn hóp lưng lại như mèo lẻn vào, dưới bóng đêm chỉ thấy một đạo bóng trắng đơn độc như linh miêu lặng yên chợt thoáng hiện tiến vào lầu chính tòa lâu đài cổ.

Trong lầu chính có hai gã thủ vệ đang lười biếng ngáp dài, chúng ngồi trên ghế sô pha ở đại sảnh lầu một, với vẻ mặt buồn ngủ mà xem tivi.

Có lẽ hai gã này không nghĩ tới có người rõ ràng có thể thần không biết quỷ không hay lẻn vào đây, cho nên tính cảnh giác rất thấp, có chút ý vị giống như bọn quỷ Nhật canh giữ lô cốt năm đó(*).

(*) Trong chiến tranh thế giới thứ II, bọn Phát xít Nhật thường xây lô cốt phòng thủ ở các quốc gia mà chúng chiếm đóng.

Hai gã thủ vệ đang đưa lưng về phía cửa. Diệp Hoan rón ra rón rén mà tiêu sái tiến lại gần, trong mắt hiện lên một tia sát cơ. Nhưng hắn lại suy nghĩ rằng, nếu như tiêu diệt hai tên gia hỏa này thì khó đảm người khác sẽ không phát hiện ra thi thể của chúng, vì đại sảnh lầu chính là nơi dễ làm người khác chú ý, cho nên lúc này mà giết hai người này thật sự là không phù hợp.

Nhãn châu xoay động, Diệp Hoan từ trên mặt đất nhặt lên một cục đá, ném nó ra phía cửa trước cách nơi đây một quãng xa, sau đó hắn như thiểm điện lủi vào mà nấp đằng sau một cái tủ đồng hồ cổ rất lớn nằm ở bên cạnh. Cục đá rơi xuống đất phát ra tiếng vang thanh thúy làm cho hai gã thủ vệ ngẩn người, bọn chúng lập tức cảnh giác nhìn chăm chú, rồi đứng bật dậy co chân chạy ra ngoài cửa xem xét.

Thừa dịp ngay lúc này, thân hình Diệp Hoan lóe lên nhanh chóng chạy về phía thang lầu rồi lên lầu trên, mới chỉ bước vài bước đầu tiên lên trên, thì hai gã thủ vệ với vẻ mặt nhẹ nhõm đã quay trở lại.


Diệp Hoan âm thầm cười cười, cái loại người nước ngoài ngu ngốc như thế này khẳng định chưa có đọc qua binh pháp Tôn Tử (2), ngay cả kế đơn giản điệu hổ ly sơn cũng chả biết, Tôn Vũ Trung Quốc đúng là chuyên gia trị cái đám cháu trai ngoại quốc này.

Lầu hai cũng là một mảnh im ắng, Diệp Hoan rón ra rón rén mới vừa đi lên, thì lại bắt gặp hai gã thủ vệ khác đang đứng ở đầu góc rẽ bậc thang, Diệp Hoan nheo mắt, bây giờ hắn cũng không có biện pháp tránh né để đi qua.

Hạ quyết tâm, Diệp Hoan dứt khoát rút ra con dao quân đội, cẩn thận đi đến góc rẽ, hít thở sâu một ngụm không khí. Sau đó, hắn giơ dao chém ra như thiểm điện, hàn mang lạnh như băng xẹt qua. Hai tay của một gã thủ vệ bụm lấy cần cổ, ánh mắt gã thì trợn trừng, vẻ mặt kinh hãi nhìn hắn, máu tươi từ khe giữa các ngón tay không ngừng phun ra, gã muốn phát ra âm thanh kêu gọi, nhưng lại phát hiện yết hầu đã bị cắt đứt, ngoại trừ thanh âm tuyệt vọng tê tê...ê...eeee, thì căn bản không phát một tiếng nào nữa.

Đứng cách đó chỉ trong gang tấc, một gã thủ vệ khác mắt thấy một cái bóng thịt trăng trắng bỗng xuất hiện vung đao giế.t chết đồng bạn, thì gã lập tức ngẩn người, có lẽ gã chết sống cũng không nghĩ tới chuyện: Một nơi đề phòng sâm nghiêm như lầu chính sao lại đột nhiên nhiều ra một đống thịt trắng gặp người giết người như thế này cơ chứ... Cũng chỉ vì một cái ngẩn người trong một giây đồng hồ ngắn ngủn đó, mà đã đưa gã đi vào cửa Địa Ngục.

Diệp Hoan một kích đắc thủ, nhưng thân thể cũng không dừng lại mà nhanh chóng tiến lên, tay cầm con dao lại vung ngược lên, gã thủ vệ đó mới vừa rút súng ngắn bên hông ra thì yết hầu của gã đã bị Diệp Hoan cắt đứt.

Trong năm giây giết hai người, động tác gọn gàng mà linh hoạt, có thể nói là xinh đẹp.

Chỉ là hình tượng của hắn có chút không ổn. Hai gã thủ vệ đến chết cũng không nhắm mắt, trong ánh mắt của bọn chúng tràn đầy vẻ nghi hoặc thật sâu và không cam lòng.

Vô luận là ai bị một đống thịt trắng bóng cắt đứt yết hầu, còn mơ hồ mà chết đi, thì cũng đều không cam lòng như vậy cả thôi!

Diệp Hoan không có quản nhiều chuyện như vậy, đây cũng không phải là lần đầu tiên hắn giết người mà. Hiện tại, hắn đã sớm rèn luyện nên một ý chí sắt đá, sinh mạng trên chiến trường không thể coi là sinh mạng như trước nữa, chỉ có coi họ như là heo đợi làm thịt.

Ngay cả thi thể thì hắn cũng lười che giấu. Hắn nếu đã ra tay thì cũng không có ý định lại che giấu nữa.

Theo lời công chúa Jinny, Kiều Mộc bị nhốt trong gian phòng ở lầu hai. Mặc dù vừa mới giết người nhưng lúc này Diệp Hoan vẫn vô cùng tỉnh táo, cảm giác tim đập bây giờ còn nhanh hơn trước rất nhiều.

Thành công có lẽ chỉ cách có một bước ngắn mà thôi!

Kiều Mộc đang ở phòng nào đây?

Diệp Hoan có chút lo lắng nhìn quanh, trái phải đều là gian phòng, hành lang dài này nhìn qua có chừng hơn hai mươi phòng, đến cùng thì Kiều Mộc ở trong gian nào?

Hắn lại nhìn đồng hồ, cách thời điểm Hà Bình khởi xướng cường công chỉ còn kém năm phút đồng hồ nữa, Diệp Hoan đành cắn răng một cái, cứ tìm từng gian.

Mang theo súng, Diệp Hoan hùng hổ vặn khóa cửa phòng thứ nhất bên trái. Cánh cửa vừa mở ra, Diệp Hoan với khí thế lăng lệ ác liệt bức người liền nhận lấy đả kích trí mệnh, hắn thậm chí xuất hiện cảm giác tuyệt vọng khóc không ra nước mắt.

Bởi vì lúc này, bên trong phòng đại khái có khoảng hai chục tên đàn ông vạm vỡ đang yên lặng kỳ cọ, lau các khẩu súng. Hình ảnh này có thể nói là rất đồ sộ...

Mắt thấy một cái đống thịt trắng bóng mang theo súng xông vào, cả đám bọn chúng đều hiện lên vẻ mặt khiếp sợ khi nhìn về hắn.

Hai bên đều trầm mặc một lúc...

Sau đó, Diệp Hoan trương ra cái bản mặt so với khóc còn khó coi hơn mà tươi cười nói: "… Vừa rồi đang tắm rửa ở phòng bên cạnh, nên thuận tiện đi qua đây mượn cục xà phòng thơm, giờ tôi không quấy rầy các người nữa." (Hiểu chết liền)^^

Dưới ánh mắt đang còn sợ ngây người của bọn chúng, Diệp Hoan với hai mắt đẫm lệ đóng cửa lại, biểu hiện ra là người rất lịch sự.

Ngay sau đó, phanh phanh phanh một hồi tiếng súng lộn xộn vang lên, cánh cửa làm bằng gỗ bị bắn thủng ra vô số lỗ thủng.


Vì thế mà Diệp Hoan ngậm lấy dòng nước mắt nóng hổi mà chạy trối chết...

Con mẹ nó, sao lão tử lại xui tận mạng như vậy chứ...?!

Tiếng súng vang lên liên tục, hành động lẻn vào của Diệp Hoan cũng tuyên cáo chấm dứt ở đây. Hiện tại hắn giống như một con chuột chạy qua đường. Tràng cảnh bây giờ là một người chạy như điên trên hành lang lầu hai, theo phía sau hắn là một đám người vạm vỡ vừa nổ súng vừa đuổi giết. Diệp Hoan không biết chạy đi đâu, toàn bộ hành lang lầu hai bị hắn chạy trọn vẹn một vòng, đám gia hỏa ở phía sau vẫn đang đuổi sát theo sau.

Ngay lúc hắn sắp tuyệt vọng, bên ngoài lâu đài lại vang lên một tiếng súng lộn xộn.

Bọn người đuổi giết Diệp Hoan đều ngẩn người, tiếp theo bọn chúng cảm thấy tình huống có gì đó không ổn, vì vậy phân ra hơn phân nửa nhân thủ chạy xuống lầu dưới, còn lại vài tên thì... Tiếp tục đuổi giết Diệp Hoan.

Nghe bên ngoài truyền đến tiếng súng, Diệp Hoan vui mừng quá đỗi, cuối cùng bọn Hà Bình cũng phát khởi tấn công, khá tốt, không tính là trễ, nếu không mình thực sự có khả năng thành liệt sĩ rồi.

Ở phía sau vẫn có mấy người đuổi giết không ngớt, Diệp Hoan nhếch miệng cười cười. Sau khi chạy vài bước thì bỗng nhiên hắn nằm sấp ngay tại chỗ, súng tiểu liên MP5 phun ra một chuỗi ngọn lửa vô tình bắn gục vài tên đàn ông khiến chúng ngã hết xuống đất.

Giải quyết xong đám người đuổi giết, cả lầu hai lâm vào trạng thái yên tĩnh ngắn ngủi.

"Kiều Mộc!" Diệp Hoan lên tiếng hô to.

"Nam Kiều Mộc, em đang ở đâu? Anh là Diệp Hoan đây, anh... Tới đón em về nhà đây!"

Đi được vài bước, Diệp Hoan dừng lại trước cửa một cánh cửa đỏ thẫm của một căn phòng.

Trong lòng toát ra một cảm giác kỳ dị, có thể là do nhiều năm bồi dưỡng ra được sự sắc xảo, cũng có thể là do hắn cảm nhận được khí tức quen thuộc, Diệp Hoan lấy lại bình tĩnh, duỗi ra bàn tay đang run rẩy mà nhẹ nhàng đẩy cánh cửa kia ra.

Đằng sau cánh cửa là một cảnh sắc rực rỡ, trang trí cao nhã. Ở trong phòng, Nam Kiều Mộc đang mặc một một bộ váy dài màu trắng chấm đất, tóc của cô mềm mại rủ xuống trên bả vai, cô đưa lưng tựa vào bệ cửa sổ trong phòng, ánh trăng sáng tỏ ngoài cửa sổ chiếu vào trên người của cô, không có xa hoa lộng lẫy, nhưng lại không dính một hạt bụi phàm trần. Cô giống như thiên sứ thánh khiết gặp phải tình cảnh cùng quẫn nhưng vẫn như cũ tràn đầy hy vọng.

Nam Kiều Mộc bình tĩnh đứng ở bên cửa sổ, Diệp Hoan bình tĩnh đứng ở cửa ra vào, hai người ai cũng không có cất bước, cả hai chỉ mỉm cười nhìn về đối phương, thế mà nước mắt lại như mưa rào rơi rớt.

Chia lìa như thơ, gặp nhau như ca, từ biệt mấy năm, có thể không bị bệnh (*) ư?

(*) Dịch: Nắng mưa là bệnh của trời, tương tư là bệnh của người biết yêu!

Thân hình mỹ lệ khẽ run lên, Nam Kiều Mộc nhìn vào khuôn mặt quen thuộc đã in thật sâu ở trong lòng ở trước mắt, cô nhịn không được nghẹn ngào lên tiếng:

"Diệp Hoan, anh gầy đi rồi, một năm nay anh ăn rất nhiều đau khổ sao?

Lúc này...Lòng em... Đau quá...!"

....................................

Chú thích:

(1) Dịch: Theo mình tìm hiểu thì “Thanh tâm” nghĩa là giữ đầu óc nhẹ nhàng, thanh thản, tránh lao tâm quá độ ảnh hưởng đến toàn cơ thể. Còn “Quả dục” nghĩa là tiết chế tìn,h dục. Như vậy, “Thanh tâm quả dục” nghĩa là loại bỏ những phiền nhiễu, giữ thinh lặng trong nội tâm hoặc giữ cho tâm hồn yên tĩnh, tinh khiết, gìn giữ bản thân để có ít ham mu.ốn...

(2) Tôn Tử binh pháp (chữ Hán: 孫子兵法 / 孙子兵法; Pinyin: Sūnzĭ Bīngfǎ) trong tiếng Anh nó được gọi là The Art of War (tạm dịch: Nghệ thuật chiến tranh) và còn được gọi là Binh pháp Ngô Tôn Tử, là sách chiến lược chiến thuật chữ Hán do Tôn Vũ soạn thảo vào năm 512 TCN đời Xuân Thu. Nó được tổng lược lại trong ba mươi sáu kế. Nó không chỉ đặt nền móng cho binh học truyền thống, mà còn sáng tạo nên một hệ thống lý luận quân sự hoàn chỉnh đầu tiên trong lịch sử nhân loại. Bởi vậy Binh pháp Tôn Tử được tôn xưng là Tuyệt tác binh thư hàng đầu của thế giới cổ đại...