Lưu manh thì mãi mãi vẫn là lưu manh. Hắn không thể trở thành 1 người quân tử chỉ trong 1 ngày được. Dù cho mặt hắn buồn bã ưu thương, nhưng suy cho cùng thì cũng chỉ là 1 tên lưu manh đang buồn bã ưu thương mà thôi.
Cao Thắng Nam nhìn Diệp Hoan 1 cách đầy giận dữ. Giờ phút này, nàng lại có ý định muốn rút súng…
Diệp Hoan nhìn vẻ mặt tức giận của Cao Thắng Nam mà trong lòng rất lo lắng, lúng túng nói:
“Sao thế? Ăn no thì đánh nhau mới có lực chứ?”
Cao Thắng Nam hít 1 hơi sâu. Thôi đi, không nên so đo với loại người này làm gì.
“Ba người lúc nãy anh không quen thật không? Tại sao người ta lại đến tìm anh? Anh lại ra ngoài gây rắc rối gì rồi?”
Diệp Hoan lắc đầu. Hắn thật sự không quen biết ba tên đó. Càng không quen biết nàng đại tiểu thư nào cả. Hắn cố nhớ lại ở trong đầu về những cô gái đã từng quen và chia tay trong mấy năm nay. Từ các nàng thiếu nữ thơ ngây trong sáng, đến những người phụ nữ dâm đảng, nói chung là rất nhiều loại người tạp nham. Trong ấn tượng thật sự chưa hề cua qua đại tiểu thư nào cả.
Diệp Hoan kinh ngạc thốt lên:
“Chẳng lẽ là, vị đại tiểu thư nào đó say mê vẻ đẹp trai của tôi. Vì vậy phái người bắt tôi về làm chồng ở trong đồn giặc.”
Nghe xong, Cao Thắng Nam càng giận hơn.
“Có suy đoán nào đáng tin hơn một chút không?”
“Vậy chắc là thấy tôi dũng cảm bắt cướp được truyền hình phỏng vấn. Cho nên muốn mời đến nhà xin chữ kí rồi tiện thể làm quen..”
Hầu Tử ở kế bên chen miệng vào:
Advertisement
“Anh Hoan ơi! Cái này cũng không thực tế 1 chút nào...”
Diệp Hoan phẩy tay, cười nói:
“Cũng đâu thể nào trả thù tao. Tao đâu có cua cô ấy đâu.”
Nụ cười trên môi Diệp Hoan tắt dần. Bản thân hắn càng ngày càng không chắc chắn nữa rồi.
“…Hình như là chưa hề cua qua à nha.”
Hầu Tử nhìn Diệp Hoan đầy vẻ đồng tình.
“Anh Hoan! Em thấy dạo này anh có vẻ ‘hơi bị hên’!”
Diệp Hoan thở dài 1 tiếng, lập tức xoay đầu hỏi Hầu Tử:
“Mà mày không có chuyện gì làm hay sao mà chạy qua đây?”
Advertisement
Hầu Tử nhìn Diệp Hoan 1 cách đầy ngưỡng mộ:
“Qua chiêm ngưỡng anh hùng. Con mẹ nó! Anh Hoan anh quá ngầu luôn. Hôm nay em đã xem thời sự, 1 chọi 3 luôn. Đã vậy mà còn là những tên cướp cấp BOSS. Cái này mà ở trong game thì thế nào cũng sẽ rơi xuống một đống trang bị xịn. Một thằng KO, một thằng thì thoi thóp, một thằng thì mê man. Nhưng mà anh Hoan này, bộ tụi hắn vứt con anh xuống giếng hay sao mà…”
“Bọn nó cướp tiền của tao.”
Chơi cùng với nhau từ nhỏ đến lớn rồi nên vừa nghe vậy Hầu Tử liền phát mạnh lên đùi mình.
“Hèn chi... Vậy là anh nương tay rồi. Mới củ hành 1 thằng thôi. Anh Hoan nhân hậu vô địch thiên hạ.”
Diệp Hoan gật đầu nhẹ, chắp tay đứng trong gió, ra vẻ cao thủ cô độc...
Cao Thắng Nam lắc lắc đầu, chịu không nổi 2 tên này.
“Ngoài việc qua chiêm ngưỡng tao thì còn việc gì nữa không?”
Diệp Hoan hỏi Hầu Tử.
Hầu Tử lúc này nghiêm mặt lại và nói:
“Còn một việc. Tối qua em với Trương Tam đã bàn bạc kĩ rồi. Tụi em không thể nào cứ sống theo kiểu du đãng này được nữa. Cần phải chăm chỉ đi làm kiếm tiền bằng con đường quang minh chính đại.”
Diệp Hoan tỏ vẻ bất ngờ.
“Ít khi nào tụi mày giác ngộ được như vậy...”
Hầu Tử nói tiếp:
“Cho nên em và Trương Tam bàn bạc cả đêm, đã tìm ra được một con đường làm giàu quang minh chính đại. Hôm nay em có ý qua đây mời anh nhập hội. Ba người chúng ta làm một vố. Nếu như không có gì bất ngờ thì trong vòng nửa năm mình sẽ phát tài.”
Diệp Hoan nghe đến 2 chữ phát tài thì mắt sáng rực. Cao Thắng Nam cũng kềm không được, nhón lỗ tai nghe xem hắn làm việc lương thiện nào mà có thể giàu lên chỉ trong nửa năm.
Hầu Tử khục khục trong cổ, nhìn xung quanh một vòng rồi hạ giọng xuống nói:
“Ý định của tụi em là như vầy. Ba anh em chúng ta mỗi người góp một chút tiền, không nhiều lắm, khoảng hai trăm đồng, sau đó mua một chiếc xe máy cũ!”
Diệp Hoan có vẻ hiểu được chút ít.
“Ý mày định chạy xe ôm hả?”
Hầu Tử bĩu môi đầy khinh thường.
“Nhìn anh kìa! Chạy xe ôm thì khi nào mới giàu lên được.”
“Chứ không mua xe máy làm gì?”
“Lúc đó anh Hoan lái xe, em ngồi sau lưng anh. Trương Tam nó phụ trách việc canh chừng. Tìm đoạn đường nào vắng người, thấy mấy đứa con gái mang xách tay... Anh đạp ga bay tới bên cạnh tụi nó, em phụ trách giựt giỏ. Nếu may mắn thì ngày đầu tiên sẽ lấy lại vốn, ngày thứ hai thì sẽ có lời... ngày thứ 3 sẽ.....”
Diệp Hoan gân đen nổi đầy đầu.
“Sẽ đi vô tù mà ngồi! Đây là con đường làm giàu quang minh chính đại mà mày nói đó hả?”
Mặt Hầu Tử đầy hưng phấn.
“Đường tắt làm giàu mà! Anh Hoan! Anh nói xem, sao lúc trước mình không nghĩ tới nhỉ!”
Bốp!
Cao Thắng Nam nhịn không được nữa liền đạp Hầu Tử một phát, nổi giận hét lớn:
“Coi chị mày là vô hình hả? Thằng nhóc! Theo ta về đồn nói chuyện.”
Hầu Tử bị Cao Thắng Nam đạp một phát tỉnh ra. Nhớ tới thân phận của nàng là cảnh sát, sợ tới nỗi mặt mũi trắng bệt, tựa như phụ nữ đàng hoàng đang đi trên đường bị người ta bóp m.ông vậy, liền la lên hoảng hốt.
“Á! ---Cô! Sao cô lại ở đây?”
Cao Thắng Nam cười lạnh.
“Muốn làm ăn cướp đua xe đúng không? Tốt lắm, chị mày nhớ kỹ rồi.”
Hầu Tử hoảng hốt lui về sau, cố nặn ra nụ cười, nói:
“Việc này... Anh Hoan, em cảm thấy việc này không thực tế chút nào hết, để em về nghiên cứu lại một chút...”
Nói xong, Hầu Tử liền quay đầu bỏ chạy.
“HẦU TỬ....”
Diệp Hoan gọi theo hắn, thở dài đầy vô lực.
“LẦN SAU... ĐỪNG CÓ NGU NHƯ VẬY NỮAAAA...”
“NHẤT ĐỊNH RỒIIII...”
Trong mắt của Hầu Tử lộ đầy vẻ cảm kích, rồi lại kinh hoàng nhìn về phía Cam Thắng Nam, vội vã xoay đầu chạy mất.
Ngày thứ hai, Diệp Hoan dậy sớm đi tới ngân hàng. May mắn là hôm nay không có kẻ ăn cướp cho nên hắn có thể đem hết ba vạn chuyển cho tài khoản của Phúc Lợi viện đầy thuận lợi. Xong xuôi, Diệp Hoan thở ra một hơi dài đầy nhẹ nhõm, tựa như vừa hoàn thành một việc gì đó rất thần thánh.
Tuy vẫn không một xu dính túi, nhưng trong lòng thật vui vẻ.
Rút điện thoại cầm tay ra, Diệp Hoan gọi cho lão Viện Trưởng.
Đầu dây bên kia vừa nối kết, Diệp Hoan liền cười nói ân cần.
“Viện Trưởng, gần đây người có khỏe không? Tiểu Hoan xin thỉnh an ông. Chúc ông cát tường...”
Đầu dây bên kia im ắng 1 hồi, bỗng nhiên vọng lại 1 giọng la hét đầy giận dữ.
“DIỆP HOAN! NGƯƠI LÀ ĐỒ CON DÊ MẮC DỊCH. Nói! Lần trước ngươi và Hầu Tử về đây đã làm gì con chó trong nội viện của chúng ta? Hả?”
Diệp Hoan toát mồ hôi lạnh, cười lớn nói:
“Viện trưởng! Người phải tin nhân cách của con chứ. Con người của con, tuy rằng đào hoa thật, quan hệ tình cảm cũng rắc rối thật. Nhưng con không có hứng thú với 1 con chó đâu. Huống chi lại là 1 con chó đực...”
“Đừng có lẻo mép với ta. Con chó đâu?”
“...Cùng với con Hoa Hoa ở bên cạnh viện chúng ta bỏ trốn. Thật mà, con tận mắt nhìn thấy đôi cẩu nam nữ này chạy xa. Con ngăn cũng ngăn không được. Nó nói muốn tìm một nơi xinh đẹp để hưởng thụ tình yêu hạnh phúc. Con nói Phúc Lợi viện không phải đã rất xinh đẹp rồi sao. Nó nói không được, lão Viện Trưởng gần đây không đứng đắn. Lão đòi ngâm rượu nó khiến cho nó sống rất có áp lực...”
Lão viện trưởng đã bắt đầu thở phì phì: “....”
“Viện trưởng ah! Con vừa gửi ba chục ngàn vào tài khoản của ông. Chút nữa ông kiểm tra lại nhé. Thời tiết giờ lạnh lắm, để thêm lò sưởi trong phòng nhé ông!”
Đầu dây bên kia lại im ắng 1 hồi, lão viện trưởng thở dài nói:
“Khổ quá! Ngươi và Kiều Mộc thật là... Đi ra ngoài sinh sống mấy năm rồi mà vẫn cứ gửi tiền về... Tụi con có đủ tiền dùng không?”
Diệp Hoan mỉm cười nói:
“Đủ mà.. Con với Kiều Mộc sống rất tốt. Ngày nào cũng ăn thịt cá. Ăn tới ngán luôn! Thật mà!”
Lão viện trưởng khẽ nói:
“Thằng nhóc thôi đừng có xạo đi, cho rằng ta già nên lẩm cẩm sao? Nhớ rõ lời ông đã từng nói với con như thế nào không? Nghèo lo thân mình, giàu lo thiên hạ. Đầu tiên lo cho cuộc sống của mình thật tốt đã.”
“Yên tâm đi Viện Trưởng, ông cảm thấy con giống như loại người tự chịu khổ chịu cực sao?”
Một già một trẻ hàn huyên vài câu. Đến lúc gần gác điện thoại, lão viện trưởng bỗng nhiên nói:
“Diệp Hoan! Hôm qua ông có xem thời sự rồi. Con... có chí! Chưa hề khiến lão già ta đây mất mặt. Không tệ... Nhưng mà, lần sau mà liều mạng như vậy, lão tử chắc chắn sẽ đập ngươi chết!”
Nói xong, lão viện trưởng liền cúp điện thoại.
Diệp Hoan nghe đầu dây bên kia vọng lại tiếng tút...tút...tút... Hắn lặng người đi trong chốc lát, sau đó nở nụ cười thật tươi, trong lòng đầy ấm áp.