Trong đại sảnh của ngân hàng, Diệp Hoan gào khóc đến nỗi khiến cho những tên cướp và tất cả các con tin đều trố mắt nhìn hắn.
Bộ dáng khóc lóc của tên này trông rất thật. Nhưng mà lí do của hắn thì nghe sao vẫn cứ thấy giả tạo. Thậm chí còn có mùi vị nguyền rủa ở trong đó.
Vì vậy, ai nấy cũng đều tò mò. Thù hận của tên này đối với cha mình lớn đến cỡ nào? Ngay cả bệnh AIDS mà cũng nói đi ra. Chẳng lẽ đã đến mức không đội trời chung?
Thật ra, ý nghĩ của mọi người cũng rất đúng. Diệp Hoan thực sự là đã nguyền rủa cha mình.
Một đứa mồ côi bị chính cha mẹ ruột của mình vứt bỏ từ lúc mới sanh. Ngươi không thể trông mong hắn sẽ ôm ấp tình cảm yêu mến, kính trọng gì đối với cha mẹ mình. Trong lòng Diệp Hoan kì thực hận cha mình đến ngập trời. Nguyền rủa ổng mắc bệnh ếch thực ra là đã rất nhẹ tay rồi.
Tên cướp bị Diệp Hoan ôm chặt lấy đùi. Bất giác vừa giật mình vừa giận dữ. Nòng súng đen ngòm của hắn gác vào trán của Diệp Hoan, nói với giọng đằng đằng sát khí:
“Buông tay ra, nếu không lão tử bắn chết mày!”
Diệp Hoan buông tay ngay lập tức.
Tội phạm không giống với cảnh sát. Khi tội phạm nói sẽ gi.ết chết ngươi. Tốt hơn hết là nên xem đó là thật. Cái đám côn đồ này sẽ làm thật đấy. Đến cả ngân hàng mà còn dám cướp thì có gì mà bọn chúng không dám làm chứ?
Trong lòng Diệp Hoan trống rỗng, ngồi thẫn thờ nhìn tờ báo gói số tiền mặt. Hơn ba mươi ngàn đã bị bọn cướp lấy đi. Hiện tại, trong tâm trí của hắn hiện ra hình ảnh bọn nhỏ ở trong phúc lợi viện. Mỗi đêm phải bọc mình trong mềm mỏng, thân thể nhỏ bé cuộn lại run cầm cập trong cái lạnh giá của mùa đông. Con tim của hắn như bị một cây kim đâm mạnh vào, rất đau đớn.
Diệp Hoan nghiến răng. Trong mắt bùng lên ngọn lửa giận dữ điên cuồng.
Nhẫn nhịn là một đức tính tốt. Nhưng có chuyện có thể nhịn, có chuyện tuyệt đối không thể nhẫn nhịn. Ở trên đời này, luôn có một vài người vì một chút việc gì đó mà quên đi sống chết của bản thân, khẳng khái giao ra tánh mạng của mình.
Advertisement
Việc ở trước mắt có thể tính là một.
Thật may mắn, Diệp Hoan bò lê bò càng rất nhiều năm ở dưới đáy của xã hội. Con người hắn có chút láu cá mất dạy, nhưng sự chính trực này vẫn chưa hề mất đi.
Người có chính trực mới là đàn ông đích thực.
Liều mạng!
Tao dù sao cũng chỉ là cái mạng quèn. Trời không thu, đất không dưỡng. Chết thì chết đi. Mạng có thể mất, nhưng tiền thì khôngthể!
Bất giác, một sự dũng cảm dần dần lan tràn, cuồn cuộn ở bên trong lồng ngực của Diệp Hoan.
Chăm chú quan sát từng cử dộng của 3 tên tội phạm, dòng suy nghĩ trong đầu Diệp Hoan trở nên rất nhanh.
Đột nhiên, trong đầu như lóe lên một tia sáng, hắn mơ hồ nhớ lại 2 câu nói mà mình nghe được khi vừa bước vào cửa ngân hàng.
Advertisement
“Chỉ còn 5 viên đạn thôi...”
“5 viên là đủ rồi...”
Lúc này Diệp Hoan cảm thấy vừa sợ vừa mừng.
5 viên đạn! Bọn chúng khi mới bước vào đã bắn lên trời 1 phát. Liền sau đó bắn 3 phát để phá hỏng 3 chiếc camera ở đại sảnh. Cũng có thể nói, bây giờ 3 người bọn chúng chỉ còn lại 1 viên đạn.
Hiện tại các con tin ở trong và cảnh sát ở bên ngoài đều ko biết đến tình hình này. Chỉ có mình Diệp Hoan biết. Những tên cướp này nhìn có vẻ rất hung dữ, nhưng kì thực chỉ là đang lừa người mà thôi.
Mẹ kiếp! Chỉ một viên đạn mà ngươi định bắn năm, sáu chục người sao!
Trong mắt của Diệp Hoan là một sự hung dữ quyết liệt. Toàn thân lộ ra dũng khí muốn quyết tâm liều mạng.
Ba tên cướp vẫn không biết mình đang ở trong sự tính toán của Diệp Hoan. Tên cầm đầu đứng cách Diệp Hoan không xa, đang dùng điện thoại cố định của ngân hàng để đàm phán với cảnh sát về điều kiện.
Diệp Hoan liền lặng lẽ nhìn chằm chằm vào hắn.
Bọn cướp đưa ra rất nhiều điều kiện, hắn nhổ nước bọt vào micro rồi nói:
“Thứ nhất, cho người của tụi bây lui ra hết! Lui ra sau 500m! Nhà đối diện có vài thằng bắn tỉa cũng leo xuống hết đi. Đừng tưởng tao không biết gì nhé.”
“Thứ hai, trong vòng 10 phút, phải thu xếp cho lão tử một chiếc xe. Phải dổ đầy xăng, tao sẽ đem theo các con tin lên xe. Dám giỡn mặt, chờ hốt xác tụi nó đi!”
“Thứ ba...”
Tên cầm đầu vừa đưa ra điều kiện thứ ba. Lúc này, một âm thanh ko ngờ tới vang lên bên tai hắn, man mác niềm thương cảm sâu sắc.
“... Thứ ba, bọn cảnh sát các ngươi hãy mau tiếp tế thêm vài viên đạn cho vị hảo hán này..."
Trong đại sảnh của ngân hàng bị một phen khiếp sợ.
Tên đại ca mở to mắt nhìn Diệp Hoan. Ánh mắt ngây dại, như là con cá chết....
Con át chủ bài bị vô hiệu hóa bởi một câu nói của Diệp Hoan. Giống như chiếc quầ.n lót duy nhất của vị đại cô nương đã bị tên lưu manh thô lỗ tụt xuống. 3 tên cướp lúc này quả thật không còn cách nào ngăn cản.
Diệp Hoan cười dè dặt. Mắt vẫn nhìn chằm chằm vào khẩu súng trong tay tên cầm đầu. Hắn đang đánh cược, đánh cược viên đạn cuối cùng nằm ở trong khẩu súng này.
Miệng vẫn không ngừng cười nịnh nọt đến cực độ, giống như hoa cúc nở rộ:
“Con người tôi nhiệt tình vì lợi ích chung. Giống như câu tặng người hoa hồng, tay có mùi hương. Đôi lúc có hơi lỗ mãng. Muốn giúp các vị đại ca đề cập đến những yêu cầu nho nhỏ....”
3 tên cướp im lặng...
Trong thinh lặng, sát cơ chợt hiện.
Tên đại ca cười phá lên 1 tiếng. Hắn không nói một lời, giơ súng chĩa thẳng vào Diệp Hoan. Ngón tay nắm chặt lấy cò.
Diệp Hoan vẫn đang kiên nhẫn chờ đợi hành động này của hắn. Vừa thấy vậy, thân thể liền trùn xuống, lăn một vòng như con lật đật đến chân một tên khác. Thừa lúc tên cướp vẫn chưa hồi tỉnh, Diệp Hoan bật dậy, chồm tới kéo ngay tên cướp khác tới chắn ở phía trước mặt mình...
Đùng!
Tiếng súng vang lên, tên tội phạm đứng trước mặt Diệp Hoan đã bị tên đại ca bắn một phát bị thương ở ngực.
Diệp Hoan rốt cuộc đã nở nụ cười
Viên đạn cuối cùng đã được bắn ra rồi. Cơ hội sống của Diệp Hoan là rất lớn.
Tên đại ca nhìn đồng bọn bị chính mình sát hại. Lúc đó hắn ta như là bị sét đánh, cả người như tê dại. Hắn thực sự không nghĩ tới, một tên nhóc vô hại như vậy lại có những hành dộng nhanh nhẹn như thế.
Tình thế đã xoay chuyển, Diệp Hoan không chút chần chừ. Hắn nắm chặt cái thùng rác bằng sắt để ở bên ngoài cửa sổ chỗ quầy của ngân hàng, hung hăng nện cho tên cướp thứ 3 ngã xuống...
- ---------------------
Bên ngoài ngân hàng, Triệu Đại Phong và mấy vị lãnh đạo của bộ công an đều nhìn vào chiếc điện thoại trên tay mà không hiểu chuyện gì xảy ra.
“... Tiếp tế thêm đạn cho vị hảo hán này?”
Việc này... con mẹ nó xảy ra chuyện gì vậy? Đùa giỡn với cảnh sát sao?
Cao Thắng Nam đứng ở chỗ không xa lắm cho nên cũng có thể nghe được những câu mà trong điện thoại đã nhắc tới. Cao Thắng Nam nhíu mày không ngớt.
Tiếng nói trong điện thoại.... rất quen thuộc.
Lục lại kí ức trong một vài giây, một khuôn mặt tươi cười láu cá hài hước hiện lên trong đầu nàng.
“ Diệp Hoan! Chính là hắn!”
Cao Thắng Nam liền đưa ra phán đoán. Nàng bước vài bước đi đến chỗ của Triệu Đại Phong, nói một cách gấp gáp:
“Chú Triệu! Người vừa nãy nói ko phải là bọn cướp, là con tin! Lời hắn ta nói rất đáng tin.”
“Con tin? Cháu quen sao?”
“Chính là cái tên lường gạt mà tối hôm trước chúng ta bắt được đó!”
Triệu Đại Phong trầm ngâm.
Theo như ý tứ trong lời nói của con tin thì bọn tội phạm đã hết đạn rồi. Đây chính là thông tin mà con tin cung cấp cho ta, đáng tin không? Liệu điều này có ảnh hưởng gì đến tính mạng của năm sáu chục người đó không?
Đột nhiên, ở đại sảnh của ngân hàng vang lên một tiếng súng. cảnh sát đứng ở phía ngoài đều lộ ra vẻ sợ hãi đến biến sắc.
Triệu Đại Phong nheo mắt.
Không được do dự nữa!
“Lập tức tấn công!” - Triệu Đại Phong kiên quyết ra lệnh.
3 đội đặc công mặc áo chống đạn, tay cầm khẩu súng tiểu liên tiến lên. Chỉ một lát sau họ đã phá vỡ cửa kính lớn của ngân hàng. Người ùa vào như ong vỡ tổ.
Cao Thắng Nam thừa lúc Triệu Đại Phong không để ý cũng cầm súng xông vào.
Đợi cảnh sát vào tới đại sảnh của ngân hàng. một màn kịch kinh dị đập vào mắt họ.
Chỉ nhìn thấy một tên tội phạm toàn thân đầy máu, đã tắt thở từ lâu. Một tên tội phạm khác thì bị vỡ đầu chảy máu, nằm bất tỉnh trên sàn nhà.
Ở giữa sảnh, một người thanh niên trẻ tuổi đang ngồi lên người một tên cướp, một mực xiết cổ của tên cướp không ngừng. Hai mắt hắn đỏ ngầu, hét lớn đến khàn giọng:
“Tiền! Tiền của tôi! Đưa tiền ra đây! Giao tiền ra!”
Tên cướp bị lay mạnh đến nỗi hai mắt trắng dã. chân tay liên tục giãy giụa loạn cả lên. Thở ra thì nhiều, hít vào thì ít. Vừa nhìn thấy cảnh sát tiến vào, tên cướp mừng rỡ như nhìn thấy người thân đến, dùng sức từ cổ họng tắc nghẹn nói một câu.
“ Cảnh...sát, báo án! Tôi... báo án! Có người hành hung...”
Người cảnh sát vừa vào đến nơi sợ hãi không nói lên được lời nào, toàn thân cứng đơ lại.
Một cảnh sát khác dắt theo đội của mình vò đầu bứt tai một lát, rồi mới chần chừ nói:
“Mẹ ơi! thế này rốt cuộc là ai cướp ai đây?”