Diệp Hoan và Lưu Tử Thành ăn uống xong đang chuẩn bị rời đi, Lưu Tử Thành nghe xong một cú điện thoại sau đó sắc mặt liền thay đổi, vừa vui mừng vừa kích động.

Cúp điện thoại, Lưu Tử Thành kéo Diệp Hoan ngồi xuống ghế kích động nói: "Anh đoán thử xem là tôi vừa nhận điện thoại của ai? "

"Mẹ của anh sinh thêm một em trai tranh giành gia tài với anh, kết quả hôm nay đi bệnh viện thử máu phát hiện đứa nhỏ đó không phải là em trai ruột của anh, mà đứa bé càng lớn trông càng giống chú Vương nhà bên..." Diệp Hoan không cần suy nghĩ nói.

Lưu Tử Thành ngây ra một lúc, sau đó dở khóc dở cười nói: "Diệp lão đại, anh có phổi không vậy? Sao lại nói những lời gây tổn thương như thế, mẹ của tôi nghe được chắc sẽ tẩm quất anh một trận ra trò đó. "

Diệp Hoan ung dung nói: "Có chuyện thì cứ nói, có rắm thì cứ phóng, chớ học theo đàn bàn mà đoán này đoán nọ, thấy có buồn nôn hay không? "

Lưu Tử Thành hưng phấn nói: "Chúng ta đã có thể tóm được gáy của Dương Tố. "

Diệp Hoan ngây ngốc một lát rồi kinh hỉ: "Là thật hay giả? Anh không phải nói tên gia hỏa này làm việc rất cẩn thận chặt chẽ hay sao? "

Advertisement

Lưu Tử Thành cười nhạt: "Cho dù cẩn thận đến đâu thì Dương Tố cũng chỉ là người phàm không phải siêu nhân, làm sao có thể tránh khỏi sai lầm, sao chúng ta không thể tóm gáy lão được chứ?"


Diệp Hoan mặc dù không hiểu cũng hưng phấn xoa xoa tay vội la lên: "Hắn có điểm yếu gì bị anh tóm được vậy? "

"Đại khái là năm trước, một thành phố ở phía bắc tỉnh Giang Nam xảy ra một vụ thảm án, anh có nghe nói qua chưa? "

Diệp Hoan gãi gãi đầu: "Dường như có chút ấn tượng, sự việc làm huyên náo cả tỉnh cũng được đưa lên cả TV, hung thủ không phải đã chết rồi hay sao? "

"Hung thủ đúng là đã chết rồi, bị cảnh sát bao vây sau đó nổ súng tự sát, nhưng vụ án đó không phải đơn giản như vậy, chỉ vì hung thủ tự sát nên tất cả manh mối đều bị mất hết cho nên cảnh sát mới kết thúc vụ án một cách qua loa. "

Advertisement

Cả người Diệp Hoan run lên: "Không lẽ thảm án đó có quan hệ với Dương Tố? "

"Không chỉ có liên quan mà là do chính y chỉ điểm! " Trong mắt Lưu Tử Thành hiện lên vẻ phẫn nộ.

"Làm sao anh biết? "


Lưu Tử Thành nhìn Diệp Hoan không nói gì.

Diệp Hoan hiểu ra, Lưu Tử Thành đã điều tra Dương Tố bốn năm, mặc dù là có chút thu hoạch nhưng khổ nỗi không có chứng cứ mà thôi. Có lẽ Lưu Tử Thành nhận được tin này từ các kênh tình báo rất bí mật nên không thể dễ dàng nói ra như vậy.

Sắc mặt Diệp Hoan dần dần nghiêm túc: "Đã xảy ra chuyện gì vậy? Nói rõ một chút đi. "

Lưu Tử Thành châm một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói: "Năm ngoái có một vị phú thương cùng hợp tác với Dương Tố xây dựng một công trình trong thành phố, mọi thứ đều do người này chi tiền, mà Dương Tố chỉ có cổ phần trên danh nghĩa. Hắn chịu trách nhiệm giải quyết một số thủ tục phát sinh, kể cả quy định giá đấu thầu, nghiệm thu của chính phủ... Tuy rằng phi pháp nhưng lợi nhuận lại tuyệt đối lớn. Sau khi công trình hoàn thành, Dương Tố lại tăng tỉ lệ cổ phần trên danh nghĩa, nói trắng ra là muốn lấy thêm tiền. Nhưng tên phú thương đó không đồng ý, lúc trước giá cả như thế nào đã nói rõ ràng làm gì có chuyện nói tăng là tăng được! Vì vậy chuyện trở nên căng thẳng, tên phú thương kia tuyên bố đã nắm giữ không ít chứng cứ phạm tội của Dương Tố, muốn kiện y ra tòa "

Diệp Hoan thở dài nói: "Vì vậy tên phú thương kia đã rước họa sát thân tới cho mình? "

Lưu Tử Thành gật đầu, nói: "Đúng vậy, tên phú thương kia thật sự đã đánh giá thấp vị công tử con ông cháu cha kia rồi. Một hôm tối trời, trong một căn biệt thự vùng ngoại ô của tên phú thương có một người đàn ông 54 tuổi cầm súng ngắn xông vào nhà giế/t chết toàn bộ người trong gia đình bao gồm mẹ, vợ và hai đứa con gái của hắn. Tiếng súng vang tới nhà của hàng xóm và họ đã báo công an. Thời điểm tên sát thủ đang lục soát phòng của tên phú thương thì bị cảnh sát bao vây vì thế hắn liền rút súng tự sát. Điều trùng hợp chính là đêm đó tên phú thương đi tiếp khách cả đêm không về nhà nên tránh được kiếp nạn. Sau khi nghe tin cả nhà bị giết hại, tên phú thương cầm hết tiền mặt chạy đến một nơi chuyên buôn lậu ở vùng duyên hải, hắn vượt biên đến Hồng Kông trốn vài ngày, sau đó không biết hắn dùng biện pháp gì chạy tới Đông Nam Á, hai năm qua vẫn chui lủi không dám về nước.

Ánh mắt Diệp Hoan toát ra ánh lửa, nghiến răn nói: "Họa bất cập thê nhi, Dương Tố đúng là một tên súc sinh!"

Lưu Tử Thành thở dài: "Vốn là một gia đình hạnh phúc, bị Dương Tố làm cho tan cửa nát nhà, tên đó tạo nghiệt quá lớn rồi. "


"Tên phú thương đó thật sự nắm chứng cứ trong tay sao? Đó là loại chứng cứ gì có thể khiến Dương Tố đi vào chỗ chết được? "

"Có thể, tên phú thương kia hợp tác cùng với Dương Tố rất nhiều lần, quan hệ rất tốt. Có rất nhiều chuyện người khác không biết nhưng tên phú thương đó lại biết, thậm chí còn cùng tham dự vào, chủ yếu là Dương Tố đã hạ quyết tâm giết người diệt khẩu, nguyên nhân chủ yếu là tên phú thương đó đã biết quá nhiều bí mật nên tên đó phải chết."

"Bây giờ anh biết rõ địa chỉ cụ thể của tên phú thương kia hay sao? "

"Biết rõ, vừa rồi là một vị chiến hữu cũ của tôi gọi điện tới, tên đó vừa mới được thăng cấp lên sĩ quan. Người trong nhà điều hắn đến đại sứ quán Indonesia ở Đông Nam Á làm đặc phái viên ngoại giao. Lúc trước tôi đã dặn dò tên đó giúp tìm kiếm tung tích của tên phú thương kia, vừa rồi tên đó gọi điện thoại tới nói là đã tìm được tung tích của tên phú thương đó. Ở Medan Sumatra, chẳng qua là giờ hắn sống không được tốt lắm. "

"Bị làm sao? "

Lưu Tử Thành cười khổ nói: "Cả nhà của tên phú thương đó bị giết, một mình lưu vong ở nước ngoài, đả kích lớn như vậy làm cho tên phú thương đó rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa điên, hai năm qua dựa vào tiếp tế của người Hoa ở địa phương đó sống qua ngày.. "

Diệp Hoan thất thần nói: "Ý của anh là người đó đã điên rồi? "

"Nếu như tên phú thương đó không điên, vì cái gì mà hai năm qua không gửi chứng cứ phạm tội của Dương Tố về nước để báo thù cho người nhà? "

Diệp Hoan vỗ đùi nói: "Tên đó bị điên rồi thì còn cái rắm gì nữa! Ở đâu mà ra chứng cứ lật đổ Dương Tố? "

Lưu Tử Thành nói: "Tôi đã nói chiến hữu của mình tìm một chỗ để cho tên đó ở lại, mời bác sĩ tới chăm sóc thật tốt cho tên đó, chỉ hy vọng tên đó có thể khôi phục thần trí, giao chứng cứ phạm tội của Dương Tố cho chúng ta. "


Diệp Hoan thở dài: "Trước mắt chỉ có thể như vậy, ngày mà tên phú thương đó tỉnh lại cũng chính là ngày tử của Dương Tố! "

Lưu Tử Thành không nói gì, trầm tư suy nghĩ điều gì đó, tay nắm lại thành đấm, hốc mắt hơi ướt.

Có lẽ Lưu Tử Thành đang nghĩ tới cái chết năm đó của cô người yêu Tiểu Khiết.

Diệp Hoan không rõ ràng lắm, hắn đột nhiên cảm thấy hoảng hốt

Tại sao trên thế gian có nhiều người âm hiểm như vậy? Mặt tối đó làm cho lòng người sợ hãi, thậm chí không dám nhìn thẳng vào nó. Nó hoàn toàn khác biệt với ánh mặt trời rạng rỡ, nó làm cho người ta ngột ngạt khổ sở, như những tù nhân lê lết qua từng ngày chuộc tội trong nhà giam chật hẹp. Tình người bị quyền thế cùng tiền tài dụ dỗ dường như đã hoàn toàn tan biến, thiện lương và đạo đức đã trở thành những ranh giới quá đỗi mong manh

Hai người trầm mặc ngồi trong nhà hàng, mỗi người một tâm tư, không còn hứng thú nói thêm chuyện gì

Qua thật lâu, Diệp Hoan đứng lên cáo từ.

Hắn đột nhiên cảm thấy rất mệt.

Hắn muốn trở về nhà ngủ một giấc, muốn nhìn ngắm gương mặt trong sáng thuần khiết của Nam Kiều Mộc. Cô sẽ lẳng lặng pha cho hắn một ly trà nóng rồi hai người cùng xem TV, ngẫu nhiên sẽ ôn lại chuyện khi bé, cả hai cũng có thể không nói gì, cũng không làm gì khác, chỉ đơn giản yên lặng hưởng thụ thời gian trôi qua mà thôi.

Dù là làm gì cũng tốt, ít nhất tốt hơn trăm ngàn lần so với bây giờ