Một đao tuyệt thế vô song, Thái Hoang Thôn Thiên quyết ngưng tụ thành chân khí, cường độ mạnh gấp chân khí thông thường mấy chục lần.

Được chất lỏng thần bí cải tạo, phối hợp với thần hồn của Tiên Đế và sự trợ giúp của Quỷ Đồng thuật, đao này đã phong tỏa ba tử huyệt trên người Từ Nghĩa Lâm.

Đao cương ác liệt chém không khí, đánh thẳng tới trước mặt Từ Nghĩa Lâm, khiến ông ta thay đổi sắc mặt, khởi động sức mạnh Tẩy Linh bao phủ quanh thân, sợ bị đao khí đánh trúng. Đao này không có chút sơ hở nào, sao hắn làm được như thế chứ?

Cảnh giới Tẩy Linh lại không tìm được sơ hở của đao pháp cảnh giới Tiên Thiên, nói ra sẽ không ai tin. Cảnh giới Tiên Thiên tầng thứ hai bộc phát ra sức mạnh, có thể sánh với cảnh giới Thiên Thiên đỉnh phong. Trong mắt Từ Nghĩa Lâm lộ ra vẻ mừng rỡ, còn có sợ hãi.

Chân đạp Thất Tinh, hắn hóa thành tàn ảnh, biến mất, xuất hiện trước mặt Từ Nghĩa Lâm trong vòng năm thước mà không có bất kì dấu hiệu nào. Ở khoảng cách gần như thế, muốn né tránh cũng không kịp nữa.

“Liệt Nhật chưởng!”

Bất đắc dĩ, Từ Nghĩa Lâm phải thi triển tuyệt học của mình, như một mặt trời bay lên cao, thả ra ánh sáng mãnh liệt bao phủ khắp đại điện. Xung quanh ông ta, mặt trời chói chang, thả ra sóng nhiệt vô cùng tận. Đao cương của Liễu Thanh Dương bị ánh mặt trời ngăn cản.

“Nhạc phụ, ngài cẩn thận!”

Khóe miệng Liễu Thanh Dương hiện ra một nụ cười, hắn đột nhiên thi triển Quỷ Đồng thuật, cảnh tượng xung quanh từ từ chậm lại. Hắn nhìn thấy rõ ràng từng động tác của nhạc phụ. Đao pháp đột nhiên biến hóa, tạo thành một góc độ không thể tưởng tượng nổi, chém về phía dưới nách phải của Từ Nghĩa Lâm, một tử huyệt của ông ta.

Bất kì người luyện võ nào cũng có tử huyệt, Liễu Thanh Dương đã dễ dàng tìm được.

“Ngươi.”

Từ Nghĩa Lâm từ hoảng hốt biến thành sợ hãi. Đao kia bao hàm vô số biến hóa, bảy thức của Huyết Hồng Đao Pháp đã hòa làm một thể, bất kì chiêu thức nào cũng có thể tiện tay đánh ra.

Không có thời gian nói chuyện, ông ta cử động cánh tay còn lại, lại một vầng mặt trời chói chang dâng lên, áp chế Liễu Thanh Dương.

Không phòng thủ nữa, tử huyệt quanh thân ông ta đã bị Liễu Thanh Dương khóe chặt rồi, còn phòng thủ tiếp, cục diện sẽ rất bị động. Hóa thủ thành công mới có cơ hội.

Cảnh giới Tẩy Linh cấp thấp lại bị cảnh giới Tiên Thiên áp chế đến mức này, Từ Nghĩa Lâm đâu chỉ có chút khiếp sợ, còn có chút vượt qua tầm hiểu biết của ông ta.

Tay phải của Từ Nghĩa Lâm quét về phía vai trái của Liễu Thanh Dương, kinh nghiệm chiến đấu cực kì phong phú. So sánh với hắn, ông ta kém quá xa. Khóe mắt hắn hiện ra ý cười, cơ thể đột nhiên biến mất, tay phải của nhạc phụ vỗ vào hư không, đập lên không khí.

“Không ổnỊ”

Trước tiên, Từ Nghĩa Lâm nhận ra điều không ổn, cơ thể vội vã lùi lại, nhưng vẫn chậm một bước. Một luồng khí lạnh quét qua nách ông ta, ông ta đưa tay ra sờ thấy ươn ướt, quần áo rách, máu chảy ra.

Chỉ là một vết rách nhỏ thôi, lại khiến ông ta đổ mồ hôi lạnh. Nếu như đánh một trận sinh tử, bây giờ ông ta đã chết rồi.

“Nhạc phụ, ngài thua rồi.”