Hiện tại vật tư không đủ mà nói, trái cây và rau quả tươi khó cầu , Có thể ăn một bát mì nóng coi như vậy là tốt rồi.Thẩm Lê Xuyên nghẹn một cái, nhìn bộ dáng nghiêm túc ăn mì của Nguyễn Ngải cười gượng nói: "Không có việc gì không có việc gì, chính là cảm thấy cô bé còn đang ở giai đoạn phát triển, ăn nhiều một chút có dinh dưỡng, chỗ tôi có hai hộp trứng gà, đợi tôi mang tới cho hai người ăn.


-Nghe vậy, Hoắc Ngôn Trăn và Nguyễn Ngải đồng thời dừng lại nhìn anh ta.Hoắc Ngôn Trăn: "Cám ơn, thiện ý của cậu tôi xin nhận, chẳng qua...!Chúng tôi có chút không quen?”Thẩm Lê Xuyên dừng lại, không biết trả lời thế nào.Lúc này Nguyễn Ngải đặt đũa lên bát, đẩy mì về phía anh: "Anh có muốn ăn không?”Hoắc Ngôn Trăn ở một bên ngây ngẩn cả người.Anh nhìn Nguyễn Ngải rồi lại nhìn Thẩm Lê Xuyên, oán thầm nói: Tiểu Ngải có quan hệ gì với thằng nhóc thối này? Vì sao anh chỉ ngủ một giấc liền không phải là người duy nhất Nguyễn Ngải nguyện ý thân cận?Theo sự hiểu biết của Hoắc Ngôn Trăn đối với Nguyễn Ngải, cô là một người có lòng cảnh giác rất cao đối với người xa lạ, nếu muốn gần gũi với cô, ít nhất phải trải qua hai giai đoạn: Thứ nhất, cô nguyện ý tiếp nhận đồ ăn bạn đưa.

Thứ hai, cô ấy chủ động chia sẻ công việc của mình với bạn.Hiện tại, Thẩm Lê Xuyên mới quen biết cô hai ngày ngắn ngủi, cũng đã hoàn thành hai bước khó khăn này.Hoắc Ngôn Trăn cảm thấy trong lòng không có tư vị, đồng thời nhìn về phía cậu ta mang theo một chút cảnh giác.Mức độ thiện ý bình thường anh sẽ không cảm thấy có cái gì, nhưng Thẩm Lê Xuyên không khỏi ân cần quá mức, hơn nữa lúc anh ta đối mặt với Nguyễn Ngải còn mang theo chút lấy lòng cùng nghe lời mà mình cũng không nhận ra.Nói một cách đơn giản, nó rất cầu kỳ.Ở thời đại mạt thế mỗi người chỉ lo tự bảo vệ mình, lòng người khó lường, hành vi như vậy của Thẩm Lê Xuyên thật sự khiến người ta khó hiểu, trừ phi trong lòng anh ta có mục đích gì không thể nói cho người khác biết.Thẩm Lê Xuyên đương nhiên không biết mình đã bị Hoắc Ngôn Trăn coi là người không có lòng tốt, anh ta nhìn chén mì ăn liền bốc hơi nóng, thần sắc kinh hãi lắc đầu, "Không không không, cô ăn đi.”Nguyễn Ngải nghe vậy, mặt không đổi sắc đem chén trở về.Thẩm Lê Xuyên có chút thấp thỏm tìm một cái ghế ngồi xuống, vẻ mặt nghiêm túc nói với Hoắc Ngôn Trăn: "Hôm nay tôi tới là có chuyện trọng yếu, chỉ khoảng bốn giờ trước, tôi bị người ta gọi đến phòng cách ly ở lối vào căn cứ, nhìn thấy một thi thể tang thi bị chém đầu, người này tên là Triệu Mộ Thanh, là người phụ trách quản lý người ra vào của căn cứ."Đêm hôm trước anh ta bị nữ ——" Thẩm Lê Xuyên bỗng nhiên dừng lại, chỉ về phía người ngoan ngoãn dài dòng, "Mạo muội hỏi một chút, cô tên gì? -Hoắc Ngôn Trăn thần sắc càng phức tạp hơn, "Nguyễn Ngải.


"À, bị Nguyễn Ngải cầm mảnh sứ vỡ uy hiếp, lúc ấy tôi cũng ở đó, sau đó anh ta vì sợ hãi không nhỏ tan tầm sớm, kết quả cả ngày hôm qua không xuất hiện, sáng sớm hôm nay bị phát hiện chết ở cửa phòng cách ly.""Quỷ dị nhất chính là toàn thân anh ta ngoại trừ vết chém bằng phẳng ở cổ ra, không phát hiện bất kỳ vết thương nào khác, lại không hiểu tại sao lại bị tang thi hóa, loại tin đồn này nếu truyền ra ngoài, rất dễ dẫn đến khủng hoảng.""Ở căn cứ Ức Thành, tính mạng người bình thường không đáng giá, xấu nhất là ở Triệu Mộ Thanh là một dị năng giả hệ thủy cấp một, bình thường không có bản lĩnh chém giết, nhưng mỗi ngày anh ta đều cung cấp cho căn cứ một lượng lớn nước sinh hoạt, cho nên anh ta vừa chết cấp trên đặc biệt coi trọng, lúc này bắt đầu điều tra những người anh ta tiếp xúc gần đây."Lông mày Hoắc Ngôn Trăn nhíu chặt, "Ý của anh là..."Thẩm Lê Xuyên ánh mắt thâm trầm, "Đúng vậy, dựa theo thời gian truy tìm, người đầu tiên bọn họ muốn tìm nhất định là Nguyễn Ngải, cô ấy cũng là người duy nhất trong khoảng thời gian gần đây phát sinh xung đột với Triệu Mộ Thanh, căn cứ nhất định sẽ tập trung ở trên người cô ấy, sợ là không bao lâu nữa sẽ phái người đến điều tra.


"Việc của chúng ta bây giờ phải làm là bảo vệ tốt Nguyễn Ngải, tuy rằng cô ấy khẳng định không phải hung thủ, nhưng khó tránh khỏi sẽ có khả năng bởi vì bị cao tầng của căn cứ gây áp lực mà bị khi dễ.""Tôi hiểu rồi, phải nghĩ biện pháp thật tốt."Nhìn Nguyễn Ngải toàn bộ cuộc nói chuyện mắt điếc tai ngơ, chỉ biết an tâm ăn mì, sắc mặt Hoắc Ngôn Trăn ngưng trọng lâm vào trầm tư.Việc này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, mấu chốt nằm ở thái độ của lãnh đạo căn cứ.Anh và Nguyễn Ngải đều là người ngoài, đại khái không ở lại bao lâu thì sẽ rời đi, nếu như suy nghĩ lâu dài một chút, vạn nhất chuyện này khiến dân chúng khủng hoảng, căn cứ nhất thời không tìm ra nguyên nhân, tùy tiện kéo ra một người làm thay thế cũng là có thể.Anh phải tìm cách để bảo vệ cô ấy.Sau khi suy nghĩ lửng lơ một hồi, Hoắc Ngôn Trăn không hiểu sao lại nhớ tới những lời vừa rồi Thẩm Lê Xuyên nói."Việc chúng ta cần làm bây giờ là bảo vệ cô ấy..."Hoắc Ngôn Trăn nhíu mày, cái gì gọi là "chúng ta"? Chuyện này có liên quan gì đến thằng nhóc này không?Nội tâm nghi ngờ không ngừng quay cuồng, Hoắc Ngôn Trăn càng nhìn Thẩm Lê Xuyên càng cảm thấy khả nghi, dứt khoát trực tiếp kéo anh ta đi đến góc cách xa Nguyễn Ngải một chút."Bác sĩ Thẩm, về chuyện bác sĩ cứu tôi và cho chúng tôi mượn tinh hạch, tôi thật sự thập phần cảm tạ, nhưng cậu có thể nói cho tôi biết cậu tiếp cận Tiểu Ngải đến tột cùng là vì cái gì không? Nếu như cậu không có ý tốt, tôi khuyên cậu sớm bỏ đi tâm tư, nếu cậu dám động đến cô ấy dù chỉ một chút, tôi tuyệt đối không để cho cậu được yên.”Thẩm Lê Xuyên sợ tới mức vội vàng xua tay, "Anh lo lắng nhiều rồi! Sao tôi dám mưu đồ bất chính với cô ấy, tôi chỉ là, chỉ là..."Ánh mắt anh vừa chuyển, rơi xuống trên người Nguyễn Ngải trước bàn ăn.Toàn bộ hành trình của cô cứ yên lặng ngồi ở chỗ đó, tuy rằng vẫn là cùng kiếp trước liếc mắt một cái không thích nói chuyện cùng sắc mặt yên tĩnh, nhưng đôi mắt đen nhánh kia so với trước kia lại nhiều hơn vài phần sinh khí.Chuyện cô còn sống, làm cho Thẩm Lê Xuyên sau khi sống lại cảm thấy an tâm trước nay chưa từng có."Tôi có thể làm bất cứ điều gì cho cô ấy vô điều kiện, bởi vì đó là những gì tôi nợ cô ấy.".