CHƯƠNG 55: THẢM ÁN TỐNG GIA 1
Tác giả: Luna Huang
“Ngươi cho rằng bổn điện hạ cứu nàng?” Trưởng Tôn Tề Duyệt nâng mắt nhìn dáng vẻ thất kinh của bát di nương liền cạn tiếu.
Vô Ưu như bị câu nói nhàn nhạt lại thâm ý này làm chấn trụ, mạnh nâng mắt nhìn Trưởng Tôn Tề Duyệt, rất lâu mới tìm lại âm thanh của mình, nghi vấn hỏi: “Ngươi không cứu nàng ta, vậy vì sao không để ta giết tiện nhân này?”
“Vậy ngươi vì sao lại muốn giết nàng?” Dứt lời Trưởng Tôn Tề Duyệt ngồi xuống cái ghế thái sư chạm trổ tinh xảo mà thân vệ vừa đặt ở phía sau hắn. Tay tiếp nhận ly trà gừng nóng Cẩn Đa cung kính dâng, ưu nhã nhấp một ngụm.
Vô Ưu cúi đầu không đáp. Hắn là đang suy nghĩ, Trưởng Tôn Tề Duyệt là thái tử, còn hắn là một bách tính phổ thông đến không thể phổ thông hơn, còn đám người kia lại là quan to. Nếu là nói đặt trường hợp hắn là Trường Tôn Tề Duyệt hắn cũng sẽ không tin một bách tín đến chữ cũng không biết thay cho tin quan viên do triều định gắt gao tuyển dụng.
Bát di nương vội vã bò đến bên chân của Trưởng Tôn Tề Duyệt, miệng không ngừng khóc hô: “Điện hạ cứu mạng, điện hạ cứu mạng. Hắn muốn giết hại dân phụ, nhất định là như giết ba người kia vậy.”
Nàng ta còn chưa kịp chạm đến mình, Trưởng Tôn Tề Duyệt đã chán ghét nhấc chân đá một cước. Chỉ thấy nàng ta bay ra một đoạn, thổ ra một ngụm tiên huyết. “Ngươi biết cách hắn giết người?”

Bát di nương muốn mạng đương nhiên sợ đến thứ gì cũng khai. Nàng chật vật, bò dậy dập đầu: “Vâng vâng vâng, dân phụ cái gì cũng biết.”
Lúc này Nhữ Tuân lại gầm lên phụ họa một tiếng: “Dám trước mặt thái tử điện hạ buông xảo ngôn.”
“Dân phụ không xảo ngôn, chuyện này lão gia cũng biết a.” Bát di nương lập tức kéo cả Phạm lão gia xuống nước làm nhân chứng cho mình.
Phạm lão gia lập tức quỳ xuống, dùng đầu gối lê đến trước mặt Trường Tôn Tề Duyệt, dập đầu: “Điện hạ minh giám, điện hạ minh giám a! Tiểu dân thứ gì cũng không biết, là bát phụ này hồ ngôn loạn ngữ, điện hạ tuyệt đối không nên tin nàng.”
“Điện hạ anh minh nhất định phân rõ trắng đen, không đến phiên đám điêu dân các ngươi lên tiếng nhắc nhở.” Cẩn Đa hừ mạnh, khẩu khí cũng băng lãnh hệt chủ tử của mình.
“Có tội hay không chẳng phải tra sẽ biết sao, đôi gian phu dâm phụ các ngươi có gì phải sợ hãi vì mình biện minh như vậy?” Vô Ưu vẫn im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng, đầy mỉa mai nhìn Phạm lão gia cùng bát di nương một mắt.
“Ngươi chết đến nơi còn mạnh mồm như vậy.” Phạm lão gia bị người ta gọi như vậy liền cũng rất giận, quên cả còn Trưởng Tôn Tề Duyệt ở, liền quay đầu mắng người.

Ly trà bị Trưởng Tôn Tề Duyệt mạnh ném xuống đất, âm thanh sứ vỡ thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, không khí trong chốc lát lại trở về tĩnh mịch.
Cẩn Đa biết chủ tử đã giận lập tức lại lên tiếng hỏi: “Không nghe điện hạ hỏi gì sao?” Mắt lạnh đến không thể lạnh hơn đảo qua ba người quỳ trước mặt để bát di nương cùng Phạm lão gia đều rùng mình.
Bát di nương thấy Phạm lão gia có ý muốn bản thân chết một mình liền rất không cam lòng. Nàng lại lê đầu gối lên trước vài bước hô: “Dân phụ nói, dân phụ nói.”
Trưởng Tôn Tề Duyệt lại không nhìn nàng ta, mà nâng mắt chăm chú thưởng nguyệt. Lúc này mặt trăng đã lặn đến không sai biệt lắm cũng sắp qua giờ dần rồi. Trong tay xoay xoay chiết phiến như công tử ca thực sự rất nhàn nhã, chứ không phải đang xử án.
“Còn không mau nói.” Nhữ Tuân lại gấp đến độ không đợi được. Hắn không quan tâm ba phụ nhân đã chết của Phạm gia, mà là quan tâm người hại muội muội hắn. Một nữ tử nhất mất đi dung mạo như Nhữ Hinh đã là chuyện rất đau khổ rồi, hiện còn không hiểu nguyên do bị người hại nữa, hỏi hắn không khẩn trương sao được.
Bát di nương đưa tay chỉ vào Vô Ưu, kể tội: “Hắn là trước hạ độc sau lại phóng hỏa thiêu chết người.”
Vẫn không thay đổi phương hướng nhìn, Trưởng Tôn Tề Duyệt có nhiều hứng thú hỏi: “Nga? Còn có chuyện này?” Hạ độc liền đã chết rồi, còn thiêu sống? Vì lý do gì Vô Ưu lại sẽ hạ thủ độc ác như vậy?

“Quả có chuyện này, dân phụ không dám dối gạt điện hạ.” Bát di nương nói xong đến hơi cũng không thở liên thanh nói tiếp: “Hắn muốn giết dân phụ mọi người đều có thể thấy, vọng điện hạ minh xét, trả cho dân phụ một công đạo.”
“Tiện nhân như ngươi cũng dám mở miệng đòi công đạo.” Vô Ưu lại lần nữa kích động muốn thoát khỏi gông kiềm của hai binh sĩ nhào đến chỗ bát di nương.
“Không được làm loạn.” An Lam Ca thấy hai binh sĩ cũng giữ không được hắn, liền bước đến chính tay áp.
Phạm lão gia liên tục ứa mồ hôi lạnh cúi đầu không dám ngẩng lên, càng không dám thêm miệng. Hắn thực sự hy vọng vụ án này mau kết thúc để mau chóng trở về, nếu là tiếp tục tra. . .hậu quả hắn cũng không dám nghĩ.
“Vậy nguyên do gì đến hắn phải thống hạ sát thủ với ba phụ nhân kia, càng là sẽ muốn giết ngươi?” Dời mắt, Trưởng Tôn Tề Duyệt có nhiều hứng thú nhìn bát di nương càng trông chờ hơn là câu trả lời nàng cho hắn.
Nghe đến đây bát di nương rùng mình, không dám nhìn ánh mắt của Trưởng Tôn Tề Duyệt, mang cả gương mặt trắng bệch chôn chặt xuống đất. Nàng nào dám nói, cho dù lúc này có người cạy miệng nàng cũng sẽ không hé một lời. Lúc nãy vì quá sợ nên lỡ lời, lúc này đây nàng thật sự hối hận chết được a.
Trưởng Tôn Tề Duyệt tiếp tục truy vấn: “Ngươi lại khẳng định hắn dùng cách đó để giết người, và cũng áp dụng để để giết ngươi?”
Vô Ưu nghe đến đây liền biết được Trưởng Tôn Tề Duyệt sẽ không như đám cẩu quan, vậy nỗi oan của nhà hắn liền được giải rồi. Lúc này cả người hắn liền không còn cứng rắn nữa, mà là ngoan ngoãn hướng Trưởng Tôn Tề Duyệt dập đầu: “Tiểu dân nguyện ý trả lời câu hỏi của thái tử điện hạ.”

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Thấy thái độ của Vô Ưu có chuyển biến, đáy mắt của Trưởng Tôn Tề Duyệt lướt qua một tia hài lòng, hắn chính là muốn hiệu ứng này. Nữ nhân như bát di nương, hắn cũng không tin tưởng nhiều, vụ án này liền bắt đầu từ Vô Ưu trước.
Thấy được ánh mắt của Trưởng Tôn Tề Duyệt, An Lam Ca liền buông Vô Ưu ra để hắn thông thả nói. Vô Ưu được thả hắn nhìn bát di nương cùng Phạm lão gia một mắt rồi lại cung kính hướng Trưởng Tôn Tề uyệt nói.
“Hồi điện hạ, thảo dân tên Tống Bân, gia đình ở một trấn nhỏ thuộc bộ phận do Lý đại nhân quản lý, thuộc Vạn Hạnh thành Phạm lão gia từng quản lý. Gia đình vốn bán thịt ở chợ trong thị trấn, thảo dân từ nhỏ liền theo ra chợ không có học hành gì nên chữ nghĩa cũng không biết.”
Trưởng Tôn Tề Duyệt lại nhấp ngụm trà gừng nóng được hạ nhân vừa dâng lên, rồi nhấm nháp toan táo cao trong miệng, như là đang nghe Tống Bân kể chuyện xưa tích cũ vậy. Hắn đã từng hỏi qua Thiêm Hương, từ trong miệng nàng biết được Tống Bân từng kể với Nhữ Hinh lai lịch của hắn mà Thiêm Hương lại bảo nhìn dáng đi của hắn(TB) lại nhìn không ra thư sinh mà lại phát ra chút gượng gạo.
Hắn cũng từng quan sát qua Tống Bân, từ dáng đi cho đến hành động gánh nước chẻ củi, đều không hề giống như thư sinh. Mà qua trọng hơn hết chính là cách hắn(TB) cầm dao chẻ củi, nhìn cách chẻ cùng vết chai trên tay đều như cầm dao chặt thịt.
Hắn từng đoán hắn(TB) là một trù tử, bởi một người lần đầu nhìn thấy dung mạo của Nhữ Hinh theo lý đều phải hách đến không nhỏ, nhưng hắn(TB) chỉ hách trong một thời gian ngắn, rất nhanh bình phục trở lại. Không nghĩ ra là một người bán thịt ở chợ trong trấn nhỏ.
Âm thanh của Tống Bân khàn khàn lại có chút thô lỗ vang lên trong màn đêm tĩnh mịch, cùng với lúc trước quả thực như hai người, mà đây mới là tính cách thực sự của hắn: “Ngoài cha nương ra, trên thảo nhân còn một vị tỷ tỷ, tỷ tỷ vì thảo dân ra ngoài làm không ít việc chỉ hy vọng thảo dân có tiền thú được một thê tử tốt.”