“Còn 10 mét, nhưng đáng lẽ phải có dấu hiệu của Kim Sí Điểu hoặc Linh Hoả chứ?”
Khoảng cách 10 mét chắc chắn sẽ phải có gì đó, không thể nào Linh Hoả của Thần thú lại đơn giản là một đốm lửa bình thường được.

Thậm chí nếu là một đốm lửa bình thường thì hiện tại cậu cũng đã phải nhìn thấy ánh sáng hoặc khói từ nó rồi.
Đồng dạng với Hàn Tư Không thì Tử Nghiên đang bên cạnh cũng có nghi hoặc tương tự, nàng xoa cằm và nhìn một lượt cảnh vật xung quanh mình.

Chẳng có điểm gì đặc thù khác biệt cả, tất cả đều hoàn toàn trông rất bình thường.
“Đúng là Thần thú, có cách bảo hộ Linh Hoả rất cao thâm.”
Gật đầu với chính mình, Tử Nghiên xoay người nhìn về Hàn Tư Không và thấy cậu đang làm một tư thế trông khá là...!kỳ cục.
Tay trái chống đất, toàn thân được nâng lên và thẳng đứng người.

Hàn Tư Không đang trồng cây chuối chỉ với một tay.
Trồng cây chuối?
Khoẻ đấy, nhưng tại sao?
Tử Nghiên vuốt nhẹ gương mặt tinh xảo, nàng thật muốn hét lên nhiều lắm.

Nhưng cũng không thể, thật bất lực.
Nhiều khi bản thân Tử Nghiên cũng không biết rõ là Tứ Thượng Long Angell đang trêu đùa Hàn Tư Không hay là cả hai người họ đều đang trêu mình.
Làm cái trò con bò gì đấy?
Tử Nghiên bước nhanh lại và vung chân định đá thẳng vào mặt Hàn Tư Không, nhưng chân nàng lại dừng giữa không trung.

Cú đá cũng thu lại, lắc đầu và ngồi xổm xuống trước mặt kẻ vẫn đang trồng cây chuối rất hăng say kia.
“Nếu mình không thể nhìn thấy bằng cách bình thường, thì dùng cách bất thường để nhìn thôi.”
Ánh mắt nhìn quang cảnh đã bị lộn ngược lại trước mặt, Hàn Tư Không cố xoay người để có thể bao quát toàn cảnh khu vực xung quanh.

Cậu muốn thử mọi cách để tìm kiếm những điểm kỳ dị, mọi cách.
“Hửm? Cái gì đây?”
Trước mặt Hàn Tư Không xuất hiện một thứ gì đó trông như quả đào căng mọng bị úp ngược, trắng trẻo và tròn trịa.


Có một mảnh vải sáng bóng màu tím sậm nằm ở phần giữa, cái này sao nhìn kỹ lại giống một thứ gì đó khá quen thuộc.

Cậu có chút khó hiểu và ngước nhìn lên.
Gương mặt có phần cau có của Tử Nghiên khiến cậu giật nảy mình, nhưng tư thế trồng cây chuối vẫn không hề bị lay động.
“Ngồi xổm như thế đối với một cô gái là không nên đâu, lại còn đang mặc váy.”
Mặc dù là nhìn rất đẹp mắt, nhưng đừng có trừng tôi thế chứ, sợ lắm đấy!
Hàn Tư Không gào thét, nhưng cậu lại bỗng chốc ngưng trệ lại.

Một thứ gì đó đang bập bùng phía xa, không khí móp méo và cảm giác như có vật thể gì đó vô hình đang không ngừng chuyển động.
“Linh Hoả!”
Không thể nhầm lẫn được, đó là Linh Hoả.
Hạ người xuống và gật đầu với Tử Nghiên, Hàn Tư Không chỉ ngón trỏ về phía nơi cậu vừa nhìn thấy dao động vô hình kia.

Hiện tại thì nó đã không còn, nhưng Hàn Tư Không đã khám phá ra cơ chế để có thể nhìn thấy nó.
Lộn ngược đầu lại là xong.
“Hắn tìm được?”
Tử Nghiên có chút ngạc nhiên, nàng nhìn theo phương hướng ngón trỏ của Hàn Tư Không và vẫn như cũ chẳng có gì tại nơi đó, nhưng Hàn Tư Không cũng đã nhanh chóng cất bước đến đó.

Nàng cũng sẽ đi theo mà không nghi ngờ gì, dù sao thì nàng cũng chỉ theo giúp đỡ phần nào mà thôi.
Mọi việc, có lẽ cần Hàn Tư Không tự tay hoàn thành.
“Không thể cảm nhận được gì cả.

Hệ thống!”
Hàn Tư Không cần phải biết phán đoán của mình là đúng hay không, nhiều khi lúc nãy chỉ là cậu hoa mắt sau khi được chứng kiến bồng lai tiên cảnh của Tử Nghiên mà sinh ra.
[Thông tin: Linh Hoả - Yêu cầu hấp thu]
[Thông tin: Địa đồ Linh Hoả hiện tại chỉ có thể chứa một nửa]
“Một nửa? Chắc lấy một nửa cũng đạt yêu cầu của Angell nhỉ?”
[Thông tin: Linh Hoả chỉ có thể lấy hết, hoặc không lấy.


Nếu không sẽ xảy ra bạo phát và thu hút Kim Sí Điểu trở về]
“Ồ, thật ra thì cô cũng xấu tính ra mặt đấy Angell à.”
Cậu vung tấm địa đồ trước mặt và có chút trầm tư.

Nếu chỉ có thể thu một nửa vào địa đồ thì một nửa còn lại sẽ bạo phát, thế là đi cả đám.
Nhưng Linh Hoả cũng không thể chứa trong nạp giới hay những loại hòm đồ khác được, chỉ có hòm chứa riêng biệt mới có khả năng chứa đựng được loại Linh Hỏa Thần thú như thế này.
“Kèo này khó rồi.”
Hàn Tư Không đang nghĩ đến việc sử dụng thử Hỗn Độn Chân Tâm để hấp thu Linh Hoả, có nhiều khả năng sẽ khiến cậu hối hận rất lớn.

Nhưng về cơ bản là đáng để thử.
Coi như đây là một thí nghiệm về khả năng của Hỗn Độn Chân Tâm đi vậy!
Có lẽ Hàn Tư Không là người duy nhất lấy bản thân ra thí nghiệm trong tình cảnh ngặt nghèo như này, cậu có chút mong chờ.
Hỗn Độn Chân Tâm!
Hàn Tư Không di chuyển tiềm thức và cậu ngay lập tức nhìn thấy một không gian rộng lớn như vũ trụ, tại nơi trước mắt cậu là một hố đen đang không ngừng xoay chuyển.

Hấp thu vạn vật, ngay cả ánh sáng cũng đang bị thôn phệ một cách triệt để.
Bóng người được tạo từ màn đêm cũng đứng ngay đó, trước mắt Hàn Tư Không.
Cậu có chút nghiêm túc trong ánh mắt, phía trước mình là một vóc dáng hoàn toàn tương tự bản thân.

Nhưng dường như kẻ này được tạo thành từ một ngọn lửa đen thuần khiết, đôi mắt phát ra ánh sáng trắng yếu ớt.
Nó cũng giống cậu, không có cánh tay phải.
“Vẫn chưa đến lúc.”
“Ta biết.”
Đáp trả lời nói của cái bóng, Hàn Tư Không cười nhẹ.

Cậu cần phải nắm chặt thứ này trong khả năng kiểm soát của mình, nếu không thì bản thân Hàn Tư Không chẳng khác gì một tai ương biết đi cả.
Sự huỷ diệt sẽ chỉ hướng đến những người khác, cậu rồi cũng sẽ bình yên mà sống sót.


Đó cũng là điều Hàn Tư Không chẳng muốn xảy ra, giống như chuyện đã diễn biến tại Serbia.
Cậu giơ tay trái lên phía trước, cái bóng cũng làm hành động tương tự.
“Khai mở!”
Hỗn Độn Chân Tâm được buông lỏng, ngay lập tức nó bao trùm lấy Hàn Tư Không và nghiền ép cơ thể cậu.
Một màu đen tâm tối che khuất toàn bộ tiềm thức Hàn Tư Không, cậu quên đi khái niệm về thời gian và tâm trí hoàn toàn bị lấp đầy bởi bóng tối vô tận.
Hàn Tư Không cảm giác linh hồn mình đang bị kéo căng đến cực hạn, ngay sau đó là bị nén chặt đến cực độ.

Sự hành hạ cứ thế tiếp diễn trong một khoảng thời gian bất định, Hàn Tư Không từ bỏ cảm xúc cá nhân và đôi mắt dán chặt vào cái bóng đang gần tiến đến mình.
Cái bóng tiến đến cận sát Hàn Tư Không, nó chầm chậm xuyên thủng cơ thể và chỉ sau một lúc, nó đã hoàn toàn chui vào cơ thể cậu.
Hàn Tư Không cảm giác được bản thân vừa dung nạp thứ gì đó, nhưng cậu vẫn chưa thể phát giác là thứ gì.
Giơ hai tay trước mặt, Hàn Tư Không đưa mắt nhìn một cách thận trọng.
Tay trái hoàn toàn bình thường, da với thịt.
Nhưng cánh tay phải đã mất lại đang hiện hữu, nó không tồn tại ở dạng bóng đang rực cháy giống như một màn khói đen dày đặc.
[Thông tin: Hỗn Độn Chi Thể - Dung hợp thành công]
“Hỗn Độn Chi Thể?”
Hàn Tư Không nhìn vào cánh tay phải như được cấu thành từ lửa địa ngục trước mặt mà không khỏi có chút quan ngại, cậu vẫn có cảm giác cánh tay này là của mình.

Nhưng đồng thời, cậu có thể cảm nhận được sự kỳ dị mà cánh tay này mang lại, cảm giác như thể cậu có thể thôn phệ mọi thứ vào cơ thể chỉ bằng cánh tay này.
Đôi mắt Hàn Tư Không được một lớp vật chất màu đen tuyền bao bọc lấy, hiện tại cậu đang có một đôi mắt chỉ hoàn toàn là màu đen.
Không có đồng tử, cũng không có tròng trắng mắt.
Chỉ đơn giản là đôi mắt đen thuần tuý.
Hàn Tư Không muốn nhanh chóng rời khỏi nơi đây, cánh tay phải hiện tại của cậu là một dạng năng lượng hoá vật chất, vì thế nên nó chỉ có thể tồn tại trong một khoảng thời gian ngắn mà thôi.
Đây cũng là cách cậu định sử dụng để hấp thu Linh Hoả mà không cần trực tiếp sử dụng Hỗn Độn Chân Tâm.
Chỉ cần không phải là hắc tinh như những lần trước, Hàn Tư Không có đủ tự tin để hoàn thành nhiệm vụ này.
Cậu giơ tay phải về phía trước và nắm chặt lại, màu đen của không gian nơi đây có chút méo mó và một loạt ánh sáng li ti xuất hiện lần lượt.
Xé mở khoảng không gian thành một mảng lớn, thân ảnh Hàn Tư Không lướt nhẹ và hoàn toàn biến mất khỏi Tâm niệm.
Giật nhẹ mình một nhịp, Hàn Tư Không dùng đôi mắt đen tuyền nhìn lướt quanh cảnh vật bên ngoài.
“Trở về rồi.”
Cậu cảm thán, hai tay cũng giơ lên trước mặt để có thể nhìn rõ hơn.
Cánh tay phải đang giống như một ngọn lửa đen không ngừng bừng cháy, tuy rằng cảm giác nó mang lại hoàn toàn tương tự một cánh tay có da thịt bình thường.

Nhưng nếu xét về hình thức thì hoàn toàn không đơn giản như thế.

“Mà, sao cũng được.”
Chỉ cần có thể kiểm soát được bản thân và hoàn thành công việc này là xong, hình thức cũng chẳng quan trọng mấy.
Bên cạnh cậu, Tử Nghiên đứng dựa lưng vào một gốc rễ cây và khoanh hai tay trước ngực.

Nàng nghiêng đầu nhìn vào hành động của Hàn Tư Không.
Cánh tay phải một màu đen của Hàn Tư Không tuy rằng khiến nàng có chút bất ngờ, nhưng Tử Nghiên cũng có chút suy tư được đây có thể là cái mà trước đó Hàn Tư Không đã gọi là Hỗn Độn Chân Tâm.

Có thể đây chính là một phần của thứ sức mạnh kỳ lạ đó, tuy rằng không hoàn toàn tái tạo lại một phần hoàn chỉnh của cơ thể, nhưng vẫn có thể tạm thời tạo ra một phiên bản hoàn toàn đủ mạnh để có thể sử dụng.
Linh Hoả vẫn chưa từng xuất hiện trước mặt cả nàng và Hàn Tư Không, nhưng dựa theo hành động của Hàn Tư Không thì có lẽ cậu có thể nhìn thấy Linh Hoả một cách rất rõ ràng.
“Ra là vậy.”
Hàn Tư Không cười cười, trước mặt cậu là một nhóm lửa có màu sắc gần như trong suốt, nó không cháy như một ngọn lửa bình thường mà cháy hướng xuống dưới mặt đất.

Cụ thể là nó bị lộn ngược lại so với bình thường, có lẽ đây là lý do mà Hàn Tư Không chỉ có thể nhìn thấy nó khi cậu trồng cây chuối.
Địa đồ trên tay trái, lòng bàn tay phải bắt đầu tiếp cận Linh Hoả vô hình.

Hàn Tư Không nín thở và nhẹ nhàng từng bước để Linh Hoả không xảy ra tình huống bạo phát.
Những lần trước cậu đều nhận thất bại ở thời điểm gần cuối, đó là thời điểm quan trọng nhất để hoàn thiện công việc.
Hiện tại, Hàn Tư Không đã bắt đầu.
Linh Hoả có bản tính không cường ngạnh như cậu tưởng, nó có vẻ rất hiền hoà và dịu dàng.

Hàn Tư Không nhanh chóng thu được một nửa Linh Hoả vào địa đồ chỉ trong vài phút.
“Vẫn còn một nửa, giờ mới đến phần khốn nạn này.”
Lẩm bẩm trong miệng mình, Hàn Tư Không dùng lòng bàn tay phải và chầm chậm sử dụng khả năng thôn phệ của Hỗn Độn Chân Tâm lên Linh Hoả.
Phải thật cẩn trọng, dù cho hiện tại vầng hào quang vẫn còn đó, nhưng nếu Hỗn Độn Chân Tâm có dao động thì nhiều khả năng nó sẽ bành trướng rất nhanh trong môi trường dồi dào năng lượng ở Eilrine.
Nếu may mắn thì Hàn Tư Không có thể sẽ được dịch chuyển trở về Nhân giới.
Nếu xui xẻo thì đành phải xin lỗi Tử Nghiên rồi.
Cười nhẹ bản thân, Hàn Tư Không chậm rãi hấp thu Linh Hoả vào tay mình.

Hỗn Độn Chi Thể cũng là một chức năng riêng biệt của Hỗn Độn Chân Tâm, vì lẽ đó mà cánh tay này của cậu sẽ dẫn truyền Linh Hoả trực tiếp đến Hỗn Độn Chân Tâm.
Miễn là trong quá trình nó đi qua thân thể cậu không xảy ra biến cố nào, chuyện này sẽ hoàn thành một cách rất êm ấm.
Cảnh vật bất động, Hàn Tư Không nín thở và cố không để tay mình có tình trạng run rẩy.
Thời gian cứ thế trôi nhẹ qua.