Trần Tiểu Thiên sau một hồi lâu mới nhỏ giọng lầm bầm:- So thì so, lời kịch của các người đều do ta viết, chẳng lẽ ta không xuất nổi vài câu thơ.Bên ngoài đình nghỉ mát trong lúc tán dóc đã tụ tập rất nhiều người hầu đang bàn tán rôm rả.Nhóm tùy tùng:- Đối thơ đấy.- Tam công chúa đối thơ, đúng là lần đầu nghe thấy.- Cuối cùng thì ai sẽ thắng đấy, không phải đi cọ nhà xí thật chứ.Trần Tiểu Thiên vốn muốn biểu hiện tài năng một phen nhưng sau chốc lát tựa như nhớ ra điều gì đó mà mở trừng mắt.
Hỏng rồi, nhân vật Trần Thiên Thiên được xây dựng là kẻ mù chữ, không biết đối thơ, thế này thì khó rồi.Nghĩ tới đây Trần Tiểu Thiên không nhịn được xoay đầu nhìn Hàn Thước.Chẳng qua nếu để hắn đi cọ nhà xí thay nàng, thì chẳng khác gì đày hắn vào ngục.
Lại đắc tội hắn lần nữa thì cái đầu trên cổ nàng không thể yên ổn được.Lâm Thất thấy Trần Tiểu Thiên không lên tiếng thì nhướng mày lên mà khiêu khích:- Thế nào biết sợ rồi hả?Trần Tiểu Thiên cười nhạt, thờ ơ mà nói:- Ngược lại chẳng phải sợ, ta nghĩ xong rồi các người nghe đây.Mọi người mang theo vẻ mặt chờ mong nhìn Trần Tiểu Thiên.Nàng đứng dậy mang theo dáng vẻ trầm ngâm u buồn, chậm rãi ngâm:- Phong, Hỏa thoái hàm ngư lạp trường, nhũ trư khảo nang toàn dương, thế này được chưa?(chân giò hun khói cá muối lạp xưởng, lợn sữa nướng dê nguyên con).Vừa dứt lời thì mọi người cười ầm lên, chỉ có Hàn Thước và Bùi Hằng vững vàng không thay đổi.Bùi Hằng cau mày suy tư, sau đó không nhịn được mà cười khẽ nói:- Thông qua.Đôi mắt của Lâm Thất trừng lớn, không dám tin hỏi lại:- Sao lại được thông qua vậy?Hàn Thước vừa cười vừa giải thích: Công đoạn chế biến chân giò hun khói, cá muối, lạp xưởng đều cần hong ngoài gió, còn lợn sữa nướng dê nguyên con đều cần dùng ống bễ để thổi gió.- Điều này..Lúc này vẻ mặt của Lâm Thất đầy bối rối nhưng vẫn như cũ mạnh miệng nói:- Vậy là ta phải đi cọ nhà xí ấy hả, ta không phục!Trần Tiểu Thiên thấy thế thì cười xùy, khinh miệt đáp:- Không vội, bổn công chúa đối thơ tiếp.
Hoa, cao bính quả tử hồng khương, hương minh thanh lộ giai nhưỡng.(Bánh ngọt trái cây gừng đỏ, trà thơm nước mát rượu ngon).Mọi người lại nhìn nhau.
Trong ánh mắt của Bùi Hằng mang theo tán thưởng, mỉm cười mà nói:- Thông qua.Lâm Thất trừng mắt nhìn Trần Tiểu Thiên hỏi:- Hoa ở đâu ra?Một lần nữa Hàn Thước mở miệng giải thích:- Bánh ngọt, trái cây, gừng đỏ bình thường đều được làm thành hình hoa, còn hoa trà, hoa lộ, hoa tửu thì thôi không cần giải thích nữa.Nói xong hắn nhìn bộ dáng đắc ý của Trần Tiểu Thiên, không nhịn được cười mà nói:- Một câu này của Tam công chúa nào là ăn nào là uống, có thể sánh với câu Phong kia, chẳng phải quá hợp ý rồi.Lâm Thất ấm ức đáp:- Chẳng qua là một đống thơ méo mó, cô có bản lĩnh thì đối cả Tuyết và Nguyệt đi.Trần Tiểu Thiên dương dương đắc ý mà gật đầu đáp:- Nãi đống băng bàn lương cao, tuyết thiên khả dĩ tố; tảo nê ngũ nhân đản hoàng, nguyệt viên tài năng cật.
Tiểu thư Lâm Thất có thể ngoan ngoãn đi cọ nhà xí rồi chứ.(Sữa lạnh thạch băng bánh mát, trời tuyết có thể làm ra, mứt táo bánh thập cẩm lòng trứng, ăn khi trăng tròn).Vừa dứt lời thì Tử Nhuệ đã đưa cây chổi đến trước mặt Lâm Thất.
Sắc mặt của cô ta thoáng hoảng hốt nhìn Bùi Hằng xin sự giúp đỡ.
Mà Bùi Hằng lại nhìn về phía Trần Tiểu Thiên, trong đôi mắt mang theo vui vẻ còn nói:- Mấy ngày gần đây việc học hành của Tam công chúa tiến bộ không ít.Trần Tiểu Thiên nghe được thì xấu hổ gãi đầu.Lâm Thất thấy tình cảnh này thì tức giận đẩy Tử Nhuệ ra mà rời đi.Các học sinh nhìn nhau bàn tán:- Tam công chúa được đấy, đối thơ đều là đồ ăn.- Thực đơn Trung hoa đây là..- Nói ra còn tưởng rằng là đầu bếp chốn thiện phòng..- Có món mặn có món chay, có lạnh có nóng, có mặn có nhạt tạo thành một bàn đồ ăn đầy đủ hương vị.- Các người nói xem nếu cứ đà này thì Tam công chúa có thể thi đỗ cuộc thi Thiếu thành chủ rồi.- Xuỵt, lời này không thể nói lung tung được.* * *Ban đêm ở Giáo phường ty.Vẻ mặt Lâm Thất tràn đầy tức giận đi vào, Lục Bằng thấy cô về thì dẫn đám nhạc nhân đón tiếp và lấy lòng:- Tiểu thư, ngài về rồi, ồ trên người ngài có mùi gì vậy?Vừa dứt lời thì đám nhạc nhân đều cau mặt nhíu mày, Lâm Thất nâng cánh tay áo của mình lên ngửi thì lập tức nổi giận đùng đùng, lấy roi thẳng tay quất về phía người khác.- Cút hết cho ta, ai bảo các ngươi đến đây.
Còn dám khó chịu ta!Lâm Thất vung roi khiến đám nhạc nhân vội vã lùi về sau, ai cũng không dám ho he với Lâm Thất để tránh phiền toái.Vào lúc này Tô Mộc mang theo xấp tranh chữ đi qua mà roi của Lâm Thất vừa vặn quất đến khiến tranh chữ rơi lả tả.Tô Mộc thấy thế thì kinh ngạc, vội ngồi xuống nhặt lại.
Quản gia vội vàng lại gần an ủi Lâm Thất:- Ngài chấp Tam công chúa làm gì, dù sao ngài ấy cũng là con gái của thành chủ.Lâm Thất hận nghiến răng nghiến lợi mà gầm lên:- Ta không phục, cái gì thì Trần Sở Sở đều giỏi hơn cô ta, nhưng thành chủ cứ chỉ sủng ái Trần Thiên Thiên mà khắt khe với Trần Sở Sở.Nói xong thì cả người Lâm Thất bừng bừng phẫn nộ.
Quản gia thấy Lâm Thất dường như sắp phát hỏa thì vội vàng khuyên:- Tình cảm giữa ngài và nhị quận chúa thân thiết.
Ngài yên tâm, chuyện nhị quận chúa được sắc phong Thiếu thành chủ đã chắc như ván đóng thuyền rồi ạ.Lâm Thất nghe xong mới nhướng lông mày, hoài nghi nhìn quản gia.Quản gia đáp:- Thanh danh của Tam công chúa xấu như thế, sao có thể nhận đảm đương.Lâm Thất nghe xong sửng sốt một hồi mới bày ra vẻ mặt đắc ý tự nhủ:- Đúng vậy, đức hạnh của Trần Thiên Thiên chả ra đâu, sao có thể kế thừa chức thành chủ được.Nói xong thì Lâm Thất thấy cục nghẹn tức giận trong lồng ngực đã vơi đi không ít.
Vừa định đi thì thấy Tô Mộc nhặt tranh chữ, cô liếc qua đống tranh mà nhướng mày.
Trên tranh có ấn của phủ Nguyệt Ly.Vẻ mặt Lâm Thất rất khó coi, cô dừng bước chân nói với giọng giận dữ:- Đợi đã, đây là phần thưởng của Trần Thiên Thiên cho cậu hả?Tô Mộc biết rõ Lâm Thất đang giận dữ nên cẩn thận nhìn nàng rồi mở lời:- Đúng ạ.Lâm Thất nghe xong thì nghiêm nghị đáp:- Giáo phường ty của ta không thể có đồ của Trần Thiên Thiên.Lâm Thất nói xong thì quất roi lên người Tô Mộc khiến y kinh hô một tiếng tràn đầy đau khổ.Quần áo bằng sa mỏng của Tô Mộ bị roi đánh rách, xuất hiện từng vệt máu.Lâm Thất nhớ đến Trần Tiểu Thiên chọc tức cô như nào thì trút toàn bộ nỗi giận lên người Tô Mộc:- Ngày thường cậu và Trần Thiên Thiên mắt đi mày lại, nàng ta khiến ta bẽ mặt thì ta liền xả giận vào cậu.Quản gia vội vàng bước đến khuyên nhủ:- Tiểu thư, đây là người của ngài, bị thương tổn làm sao chữa khỏi được đây.Lúc này Lâm Thất sao có thể nghe lọt lời khuyên bảo của quản gia, tiếp tục thẳng tay mà đánh Tô Mộc, còn Tô Mộc thì co người tránh né trong đau đớn, sau chốc lát thì cả người nhiễm máu đỏ.Quản gia muốn ngăn cũng không được, không đành lòng nhìn liền quay mặt đi chỗ khác.* * *Một canh giờ sau tại phòng ngủ của Trần Tiểu Thiên ở phủ Nguyệt Ly.Tô Mộc mặc quần áo bằng vải sa mỏng ngồi bên người Trần Tiểu Thiên, những vết thương còn đỏ hiện lên rõ ràng, cả người đầy vết thương tán loạn..