- Công chúa nói đúng lắm ạ.

À, thế vì sao công chúa lại muốn vu oan cho Hàn thiếu quân vậy ạ, nếu thành chủ biết chuyện này lại hiểu lầm ngài thì sao ạ?Tử Nhuệ lên tiếng hỏi.Trần Tiểu Thiên cười hừ một tiếng, đắc ý đáp:- Mẫu thân sủng ái ta, sẽ không trách tội ta đâu.

Bệnh đa nghi của Hàn Thước quá nặng, ta phải chữa bệnh cho hắn.Hai người đang nói chuyện thì thấy Trần Sở Sở dẫn theo một đoàn thị vệ bao vây lấy con thuyền nhỏ của mật thám thành Huyền Hổ.Trần Sở Sở uy phong lẫm liệt đứng trên đầu thuyền mà nhìn thẳng vào con thuyền nhỏ, trong ánh mắt mang theo đầy sát khí.Trần Tiểu Thiên thấy thế vội vàng kéo Tử Nhuệ một cái mà nói:- Thời cơ đến rồi, đi thôi.Nói xong, nàng và Tử Nhuệ vội lên thuyền, hai người cố gắng chèo đến con thuyền nhỏ của mật thám thành Huyền Hổ.Trong khi đó đám người Trần Sở Sở nhỏ giọng hạ lệnh cho người nhanh chóng lên thuyền, bầu không khí bỗng chốc trở nên căng thẳng.Trần Sở Sở gật đầu ra hiệu cho thị vệ, gã gật đầu đáp lại, trong nháy mắt đá văng cửa thuyền.Mọi người cầm đao mà chạy ùa vào trong khoang thuyền lại phát hiện bên trong không có một bóng người.Tử Trúc sửng sốt trong chốc lát lại quay đầu nhìn đám thị vệ hỏi:- Tại sao không có ai, lẽ nào tin tức bị tiết lộ rồi hả?Trong lúc Trần Sở Sở còn đang nghi ngờ thì có tiếng bước chân lên thuyền vọng vào.Trần Sở Sở ra hiệu cho mọi người im lặng trốn sang một bên để chờ người đến.Một lát sau, Trần Tiểu Thiên nghênh ngang bước vào, không coi ai ra gì mà hô lớn:- Ta tới..Còn chưa dứt lời thì đã có một thanh đao yên lặng gác lên cổ nàng khiến Trần Tiểu Thiên sợ dựng tóc gáy liền vội vàng ngậm miệng.Thanh đao chậm rãi vạch một đường tứa máu trên cổ Trần Tiểu Thiên.Trần Sở Sở từ chỗ tối đi ra nhìn thấy Trần Tiểu Thiên thì bỗng chốc bối rối, hạ đao xuống và hỏi:- Thiên Thiên, vì sao lại là muội?- Nhị tỷ, đau quá.Trần Tiểu Thiên che cổ mình, vẻ mặt đau đớn và bi thảm nói.Trần Sở Sở nhíu mày hỏi:- Muội hẹn gặp ai ở đây à?Trong chốc lát Trần Tiểu Thiên chưa kịp nghĩ ra, lúc này mới có phản ứng:- Đúng vậy.Trần Sở Sở nghe được thì đôi mày càng nhíu chặt mà hỏi tiếp:- Người muội hẹn đâu rồi?Trần Tiểu Thiên sững sờ một hồi mới nhìn bốn phía mà kinh ngạc tự lẩm bẩm:- Người..


người đâu rồi nhỉ?Nói xong, nàng xoay người nhìn xuống dưới gầm bàn, tiếp tục nghi hoặc và lẩm bẩm:- Người không đến.- Công chúa..Tử Nhuệ không chậm tiêu như Trần Tiểu Thiên, thấy tình thế không ổn liền giật ống tay áo của nàng.

Nhưng hết lần này tới lần khác mà Trần Tiểu Thiên còn chưa kịp tỉnh ngộ, cứ như cũ nhỏ giọng hỏi Tử Nhuệ:- Hàn Thước đâu rồi?Tử Nhuệ tất nhiên làm sao biết được nên đành lắc mạnh đầu.Thấy vậy, Tử Trức đứng ở bên cạnh nói mát:- Tam công chúa, ngài hẹn ai ở đây, phải nghĩ kỹ hẵng nói đấy.Trần Tiểu Thiên không chút nghĩ ngợi liền mở miệng nói:- Hẹn..Nói được một tiếng thì nàng mới kịp phản ứng lại, mở to đôi mắt nhìn Trần Sở Sở, vội vàng lo lắng hỏi:- Đợi đã Nhị tỷ, có phải tỷ hiểu lầm gì rồi hay không?Mẹ kiếp, sao có thể như vậy được.

Vì sao Hàn Thước lại không ở đây chứ?Tử Trúc ác ý nhìn Trần Tiểu Thiên, cất giọng nói:- Vốn người hẹn mật thám thành Huyền Hổ là Tam công chúa, đây là tội tư thông với địch phải chết.Trần Tiểu Thiên bối rối nói:- Tư thông với địch, ta ý hả, ngươi đừng nói bậy.Vào lúc này nàng không biết nên nói gì.

Rõ ràng tự nàng đào hầm cuối cùng chính mình tự rơi vào hố, thực sự thật là..Thị vệ trong phòng dồn dập vây lại, tay nắm chuôi kiếm bày ra trận hình sẵn sàng đón địch nhìn Trần Tiểu Thiên.Trần Tiểu Thiên bỗng vỗ đầu một cái, mới tỉnh táo lại:- Ta bị Hàn Thước phản rồi.Trần Sở Sở nhìn nàng, vừa bất đắc dĩ vừa tức giận nói:- Thiên Thiên, sự tình trọng đại nên tỷ không làm chủ được.

Tỷ sẽ thay muội cầu xin mẫu thân tha thứ.Tử Trúc liền vội vàng gật đầu:- Đúng vậy, thành chủ thương yêu tam công chúa nhất, dù cho tư thông với địch thì cùng lắm chỉ là phế làm thứ dân và cấm túc thôi.Đám thị vệ thấy vậy liền bước lên bắt lấy Trần Tiểu Thiên, nàng vội khoát tay:- Đợi chút đã, thật ra ta đã nhận được mật báo nói nơi này có người cấu kết với thành Huyền Hổ, ta tới bắt kẻ đó.Trần Sở Sở nghe vậy liền nhìn đằng sau Trần Tiểu Thiên chỉ thấy mỗi mình Tử Nhuệ đang chớp mắt vô tội.Trần Sở Sở chậm rãi híp mắt lại, ý vị hỏi:- Mang theo mỗi Tử Nhuệ thôi hả?Trần Tiểu Thiên vội vàng gật đầu đáp:- Đúng vậy.Tử Trúc không có ý tốt nhìn Trần Tiểu Thiên, hừ lạnh và mang theo vẻ xem thường mà hỏi lại:- Tam công chúa há miệng nói gì thì chính là cái đó.Trần Tiểu Thiên không cần nghĩ ngợi đã đáp trả lại, chỉ thẳng Tử Trúc mà nói:- Vậy ngươi nói ta tư thông với địch thì nhân chứng và vật chứng đâu.

Ta dù sao cũng là quận chúa của thành Hoa Viên, con gái ruột của Thành chủ, ngươi không thể vu oan ta.Nghe lời Trần Tiểu Thiên nói khiến Trần Sở Sở và Tử Trúc nhìn nhau, rồi cùng nhìn về chiếc bàn trống không giữa thuyền.Trần Tiểu Thiên cười rộ lên, đáp:- Nhị tỷ, muội đến bờ sông ngắm trăng, không ngờ đụng phải tỷ.


Muội mệt rồi nên về trước nhé.Nói xong liền xoay người kéo Tử Nhuệ, vội vàng nói:- Chuồn thôi..Nói xong hai người liền chạy ra ngoài.Trần Sở Sở thấy vậy liền bất đắc dĩ.

Tử Trúc oán hận nhìn bóng lưng Trần Tiểu Thiên và Tử Nhuệ, mở miệng phàn nàn:- Quận chúa, ngài cứ thả Tam công chúa đi như vậy à? Bình thường Thành chủ chuyên sủng nàng ta, xem nhẹ ngài, cơ hội tốt như này..Trần Sở Sở bất đắc dĩ lắc đầu đáp:- Bình thường Thiên Thiên không sợ trời không sợ đất nhưng thực tế lá gan của muội ấy rất nhỏ, chuyện thông đồng với địch này thì tuyệt đối muội ấy không dám làm đâu.

Ta đoán rằng nếu có mật thám thành Huyền Hổ thì hẳn có quan hệ với Hàn Thước, có lẽ Thiên Thiên bị hắn ta lợi dụng.Dù nói vậy nhưng vẻ mặt Trần Sở Sở rất nghiêm nghị và lộ ra vài phần không cam lòng.Sau một hồi lâu, Trần Sở Sở mới lạnh nhạt nói:- Sớm muộn gì ta cũng sẽ nắm thóp Hàn Thước.* * *Trong chỗ khuất cạnh bờ sông.


Hàn Thước và Bạch Cập đang nhìn dòng sông, trông thấy Trần Tiểu Thiên và Tử Nhuệ đầy bụi bặm chạy ra từ con thuyền mật thám, hắn nở nụ cười nhạt.- Thiếu quân sao vậy?Bạch Cập nhìn Hàn Thước hỏi.

Hàn Thước vừa cười khinh thường vừa tùy ý khoát tay áo mà nói:- Chúng ta trở về đi.- Vâng, thiếu quân.* * *Trần Tiểu Thiên ủ rũ trở về phủ, Tử Nhuệ đi theo sau nàng.Vừa vào trong đình viện thì Trần Tiểu Thiên đã nhìn thấy Hàn Thước ngồi đó uống trà còn Bạch Cập đứng ở một bên.Thấy vậy, Tử Nhuệ ủy khuất giật ống tay áo của Trần Tiểu Thiên.Nàng vỗ tay an ủi Tử Nhuệ, tức giận đáp:- Ta đã nói hắn mắc bệnh đa nghi mà.

Không sao cả, xem ta làm sao lật ngược diễn biến cốt truyện đây.- Công chúa.Tử Nhuệ lại càng hoảng sợ, không đợi y kéo tay áo của mình nữa, Trần Tiểu Thiên đã xông lên..