Sau 0.001 giây, Trần Tiểu Thiên như trúng sét đứng ngây người tại chỗ.

Đến nỗi còn thoáng nghe thấy tiếng hàm mình bị trật khớp.Hàn Thước..

vậy mà giống hệt Hàn Ảnh Đế.Trời ạ.Bầu không khí đột ngột thay đổi, đến khi lấy lại tinh thần Trần Tiểu Thiên nổi trận lôi đình, giận dữ mắng Hàn Thước:- Sao lại à anh được chứ.

Không phải anh nói là không diễn à.- Hàn mỗ không hiểu ý của Tam công chúa.Hắn chăm chú nhìn sắc mặt của nàng, sau đó lộ vẻ mặt ủy khuất thử dò hỏi:- Lẽ nào Tam công chúa hoài nghi ta hạ độc trong rượu à?Trần Tiểu Thiên bị lời nói vô liêm sỉ của hắn làm cho giận quá hóa cười:- Anh có hạ độc hay không thì trong lòng anh hẳn rõ hơn chứ?Coi ai là kẻ ngu đây, nàng là thượng đế được chưa.Vẻ mặt Hàn Thước bi thương, lại ho khan vài tiếng.Trần Tiểu Thiên trừng mắt, không nhượng bộ:- Còn diễn với tôi à?Vừa nói xong thì Trần Tiểu Thiên căm hận san hai chén rượu cho nhau đưa cho Hàn Thước xem.- Không hạ độc phải không? Anh chọn một ly, chúng ta cùng cạn.Trần Tiểu Thiên hừ lạnh nói.


Hàn Thước dường như uất ức quá đỗi đến nỗi ho liên tục, sắc mặt tái nhợt đi.- Công chúa..Nàng giận dữ đáp:- Không có tác dụng đâu, tôi đã quyết định rồi, cho dù tôi có chết thì cũng phải bắt anh chết cùng.Hàn Thước nghe vậy, trong đôi mắt hắn thoáng lóe lên chủ tâm giết người, thuận tay cầm một chiếc đũa giơ lên định đâm vào sau gáy của Trần Tiểu Thiên.

Nhưng Trần Tiểu Thiên vẫn hồn nhiên không hay, tự mình nói một mình:- Được rồi, tôi không nói nhảm với anh nữa.Không đợi Hàn Thước suy xét cẩn thận câu nói vừa rồi thì Trần Tiểu Thiên đã cao giọng hét lên:- Có ai không!Hàn Thước kinh ngạc không ngờ nổi Trần Tiểu Thiên lại đột nhiên lớn tiếng gọi người nên đành buông chiếc đũa xuống mà giấu trong tay áo rộng thùng thình của mình.Trong tích tắc đã thấy Tử Nhuệ, Bạch Cập và các thị vệ khác vọt vào phòng.Tử Nhuệ thoáng nhìn tình huống khắp phòng, khó hiểu hỏi:- Công chúa có phân phó gì ạ?Trần Tiểu Thiên không nói nhảm nữa, phất tay một cái chỉ thẳng Hàn Thước đang ngồi bất động như núi ở bên cạnh, mở miệng đáp:- Treo ngược hắn ta lên, hắn thích nhất được ở bên trên đấy.- Treo ngược lên ạ? Công chúa, ngày đại hôn mà ngài làm vậy sẽ khiến thành chủ lo lắng đấy, mong công chúa nghĩ lại.Tử Nhuệ bị lời nói của Trần Tiểu Thiên dọa sợ, vội vàng khuyên nhủ.Trần Tiểu Thiên bị y chọc giận quá hóa cười:- Ta không gây chuyện thì bà ta sẽ không lo lắng à.

Hơn nữa chẳng phải ta muốn gây chuyện mà là hắn hạ độc muốn giết ta.Nghe lời nói của Trần Tiểu Thiên đến Bạch Cập cũng kinh ngạc, quay đầu nhìn Hàn Thước.Vẻ mặt của Hàn Thước trầm xuống, dùng ánh mắt ra hiệu cho y an tâm đừng vội.Nhìn thấy ánh mắt Hàn Thước ám chỉ mới khiến Bạch Cập bình tĩnh lại.Tử Nhuệ hoảng hốt nhìn Trần Tiểu Thiên:- Công chúa, xin nói rõ ạ.Trần Tiểu Thiên hừ nhẹ một tiếng chỉ thẳng vào Hàn Thước:- Các ngươi không tin phải không.

Được, ta chứng minh cho các người thấy.

Hắn muốn giết ta, hai chén rượu độc này chính là chứng cứ.Nói dứt lời thì Trần Tiểu Thiên nhanh chóng nâng cả hai chén rượu lên uống một hơi cạn sạch.Tử Nhuệ hoảng sợ hô lên:- Không được, Công chúa.Nhưng y không ngăn kịp rồi, trong tích tắc nàng đã uống cạn hai chén rồi tiện tay đập chén không lên bàn.Nàng giận dữ nói với Hàn Thước:- Hôm nay tôi chết ở chỗ này thì anh cũng đừng hòng được sống.Hàn Thước tỉnh bơ, vẻ mặt hắn không thay đổi gì.

Trần Tiểu Thiên thấy dáng vẻ trấn định của hắn thì hơi nghi ngờ.Được lắm, trong kịch bản ghi rõ Hàn Thước đã hạ độc vào ngày đại hôn.

Hắn không nên bình tĩnh như thế này chứ.Nghĩ tới đây trong đầu Trần Tiểu Thiên bỗng lóe linh quang.

Nàng hỏi:- Lẽ nào anh hạ độc trong thức ăn hả?Vừa nói đến đây, Trần Tiểu Thiên đã thuận tay lấy đôi đũa Hàn Thước đang cầm.


Nhìn một bàn đầy đồ ăn trước mặt, nàng gắp mỗi món một gắp mà ăn, trong chốc lát đã ăn thử hết một lượt.

Vừa ăn nàng còn vừa theo dõi vẻ mặt của Hàn Thước.Hàn Thước vẫn trơ ra như cũ.

Trong khi đó Tử Nhuệ hoảng hốt liền vội ngăn cản mà giữ chặt Trần Tiểu Thiên lại:- Công chúa, ngài làm vậy để làm gì chứ?Trần Tiểu Thiên không để ý y mà trừng mắt nhìn Hàn Thước:- Tôi không tin anh còn nơi nào để hạ độc.Hàn Thước nghe xong vẫn giữ vẻ trấn định như cũ.

Thấy hắn không nói gì thì Trần Tiểu Thiên càng tức giận hơn:- Còn chưa đúng à?Ngay tại lúc Trần Tiểu Thiên chớp mắt bỗng nhìn thấy bờ môi hồng nhuận của Hàn Thước, tích tắc hiểu ra tựa như phát hiện bảo tàng mà cười rộ lên:- Thoa độc trên miệng ý hả, anh rất biết đùa bỡn đấy.Nói xong không đợi Hàn Thước kịp phản ứng, nàng đã kéo Hàn Thước chưa kịp phòng bị lại gần mình, hôn thẳng lên môi của hắn.Hàn Thước bị hành động này của Trần Tiểu Thiên dọa sợ, đồng tử đột nhiên mở to, trong tức thời không biết nên phản ứng lại thế nào.Mọi người kinh hãi, Bạch Cập muốn ngăn cản nhưng đã không kịp nữa.Đợi đến khi Hàn Thước tỉnh táo lại liền đẩy mạnh Trần Tiểu Thiên ra, cố sức lau miệng, nhất thời không biết nói sao:- Nàng..

Khụ..


khụ.Chưa kịp nói hết thì Hàn Thước đã ôm lấy ngực mà ho mạnh liên hồi.Trần Tiểu Thiên liếm môi mà kiêu ngạo nói:- Tôi hỏi anh, thế này tôi chết chắc rồi chứ.Hàn Thước nghiến răng nghiến lợi đáp:- Nàng đúng thật chết chắc rồi.Bạch Cập đang đứng ở một bên cũng giận dữ gật đầu theo.Hàn Thước buồn phiền nhìn trừng trừng Trần Tiểu Thiên, trong ánh mắt thoáng mang theo sát ý, nhưng dè chừng bản thân còn trong thành Hoa Viên nên cuối cùng không nói gì cả.Lúc này Trần Tiểu Thiên đã chắc mẩm mình sắp chết rồi liền vội vàng dặn dò Tử Nhuệ, trong lời nói mang theo ác ý:- Lát nữa sau khi ta chết, cậu phải chu di cửu tộc nhà hắn.

Phải ngũ mã phanh thây kẻ này đấy.Tử Nhuệ nghe xong đã muốn khóc, vội vàng nhìn Hàn Thước nói:- Thiếu quân, vì sao lại không biện giải gì chứ?Tử Nhuệ hiểu rõ tính tình chủ tử nhà mình nên lúc này có vẻ tin tưởng Hàn Thước hơn một chút.Trần Tiểu Thiên kéo Tử Nhuệ một cái, sau đó thoáng nhìn Hàn Thước, ác ý nói:- Cậu không cần nghe lời hắn nói.

Tử Nhuệ, lúc này độc đang phát tác rồi, trước mắt có mấy người đây, độc dược đã lên đại não của ta rồi.Vừa dứt lời thì trước mắt của Trần Tiểu Thiên đã hiện ra các bóng người chồng lên nhau.- Đầu lưỡi cứng lại, thâm chí không bước thẳng đường được nữa..Trần Tiểu Thiên lảo đảo đi ra, vừa xoay đầu nhìn Hàn Thước vừa cao giọng nói:- Thuốc này của anh..

có tác dụng chậm nhưng mạnh đấy.Tựa như đang thảo luận, thân thể Trần Tiểu Thiên không khống chế được nữa mà ngã nhào về phía Hàn Thước.Thấy vậy, mắt Hàn Thước sáng lên, không chỉ không đỡ Trần Tiểu Thiên mà còn lui về sau một bước.Nàng cứ như thế mà ngã thẳng xuống đất vang lên một tiếng "bịch".Dù cho Tử Nhuệ có gọi thế nào thì Trần Tiểu Thiên cũng không hề có phản ứng.Tử Nhuệ dò xét mạch và hơi thở của Trần Tiểu Thiên, đồng thời ngẩng đầu quát đám thị vệ đang hoảng sợ đằng kia:- Truyền đại phu nhanh lên..