CHƯƠNG 48

Lúc này, Bảo Ngọc đi tới, nhìn bát canh gừng kia, bưng lên đưa cho anh, cười nói: “Muốn uống không ~ ”

Ánh mắt Tiêu Khí Chí mềm đi, không chút do dự, nhận lấy, một hơi uống cạn.

Cho dù anh rất ghét vị gừng.

Thấy Tiêu Mặc Ngôn coi lời con gái mình như thánh chỉ, Trương Hồng Khánh thầm khiếp sợ. Ông biết tính cách của Tiêu Mặc Ngôn, ngay cả ông cụ nhà mình cũng không coi ra gì! Sao trước mặt Bảo Ngọc lại như biến thành cún con vậy?

Ông thu ánh mắt lại, trầm giọng nói: “Bảo Ngọc, con về phòng trước đi.”

Bảo Ngọc không yên tâm với Tiêu Mặc Ngôn: “Ba, hai người cứ nói chuyện của mình, con ngồi đây cũng không ảnh hưởng đến hai người nói chuyện.”

Trương Hồng Khánh giận tái mặt: “Lời ba nói mà con không nghe sao?”

Bảo Ngọc cắn môi, không tình nguyện đứng dậy rời đi, lúc đi qua ông ta, nhỏ giọng dặn dò: “Ba, ba không được bắt nạt anh ấy đó!”

Trương Hồng Khánh nhíu mày, sao con gái lại che chở anh như vậy, không phải là thật sự thích tên nhóc này chứ? Cho dù bỏ qua gia thế của Tiêu Mặc Ngôn, ông cũng không muốn gả con gái cho người có tinh thần không ổn định!

Bảo Ngọc về phòng, áp tai lên cửa muốn nghe hai người nói chuyện, nhưng cái phòng cũ này không có ưu điểm gì lại cách âm tốt như thế.

Bất đắc dĩ đành ngồi ngoan ngoãn trong phòng.

Phòng khách, bầu không khí ngột ngạt, tất cả đều từ Trương Hồng Khánh ngồi đối diện với chàng trai lạnh lùng.

“Ha ha.” Trương Hồng Khánh cười khan một tiếng, muốn phá vỡ không khí áp bức: “Lần trước ở lễ kỷ niệm ngày thành lập của tập đoàn nhà họ Tiêu cũng chưa chính thức chào hỏi. Hơn nữa, tôi và ba của cậu là bạn cũ, cậu nên gọi tôi một tiếng chú Trương.”

Tầm mắt Tiêu Mặc Ngôn chậm rãi dừng trên người ông ta, ánh mắt trống rỗng giờ lộ ra sự sắc sảo.

Lúc chạm đến ánh mắt của anh, trong lòng Trương Hồng Khánh bỗng run lên, có cảm giác lạnh lẽo không nói nên lời, lặng lẽ sinh sôi.

“Tôi muốn con gái của ông.”

Một câu ngắn ngủi từ đầu cuối, không quá sáu chữ, thậm chí ngay cả thái độ cũng không thay đổi, nhàn nhạt, giống như đang kể lại một chuyện rất bình thường.

Từ ngày anh tìm thấy Trương Bảo Ngọc thì đã là của anh rồi.

Không còn thuộc về ba của cô hay bất kỳ ai, mà là của anh, chỉ một mình anh.

Trương Hồng Khánh giật mình, may là ông đã tham gia chính trị mấy chục năm, vui vẻ tức giận không thể hiện ra, bên ngoài luôn ôn tồn nhã nhặn. Nếu không thì sẽ giống như người ba bình thường khác hỏi tội tên nhóc này rồi.

Tức giận trong mắt lắng xuống mấy phần, ông cười nhẹ một tiếng, không nhanh không chậm mở miệng: “Tiêu Mặc Ngôn, cậu biết mình đang nói gì không?”

Tiêu Mặc Ngôn quay đi chỗ khác, giống như chỉ nói một câu, không quan tâm đến phản ứng của ông ta.

Hô hấp Trương Hồng Khánh nặng nề, rõ ràng là không vui: “Tiêu Mặc Ngôn, cậu còn trẻ tuổi, không hiểu mình nói cái gì, coi như tôi chưa nghe thấy. Như vậy đi, chuyện này, tôi sẽ nói chuyện với ba của cậu.”

Ông ta đứng dậy: “Tôi sẽ cho người đưa cậu về.”

“Cô ấy là của tôi.”

Cho dù Trương Hồng Khánh có tu dưỡng tốt cỡ nào cũng phải nổi giận, không phải anh đang khiêu chiến với một vị chủ tịch thành phố mà là quyền uy của một người cha!