Mùa đông trên núi Bạch Mã, tuyết rơi dày đặc chẳng thấy mặt trời. Gió bắc liên tục thổi ầm ào đưa những chiếc lá úa còn sót lại trên ngọn cây bay đi thật xa. Mặc cho gió rét xuyên thấu từng thớ thịt, một bà lão tóc bạc trắng vẫn đứng trước hiên nhà trông về phía chân trời nhàn nhạt, ánh mắt không giấu được nỗi bi ai.

- Mỹ Quỳnh, bà lại làm gì ngoài này vậy?

Giọng nam nhân vang lên phía sau khiến bà giật mình quay lại.

- Không phải ông nói sẽ bế quan tu luyện thêm ngàn năm không ra ngoài sao? Vì cớ gì mà xuất hiện lúc này? – Mỹ Quỳnh trả lời, trong giọng nói xen lẫn chút giận dỗi.

Thượng Lang trông ngoại hình cũng chỉ tầm tứ tuần, mặc dù râu tóc cũng bạc trắng, nhưng da dẻ vẫn hồng hào khỏe mạnh, nếu không muốn nói là vô cùng tuấn lãng. Ông kéo Mỹ Quỳnh lại gần rồi ôm vào lòng.

- Sao bà cứ cố chấp như vậy? Bao nhiêu năm trôi qua vẫn canh cánh trong lòng. Nếu không phải vì lo lắng cho bà, thì ta định cả đời này cũng không ra ngoài.

Mỹ Quỳnh để im cho Thượng Lang vuốt ve làn da nhăn nheo của mình, như cái thời hai người còn son trẻ. Quá nhiều chuyện xảy ra, quá nhiều ân oán, thị phi, quá nhiều mất mát. Tài sản quý giá nhất của bà chẳng phải là đứa con gái rượu Nguyễn Tuyết Cơ sao? Đến bây giờ chỉ còn lại một thân già tàn tạ, thử hỏi bà có thể yên lòng được chăng?

- Ngay cả trong giấc mơ, ta cũng muốn được tận tay giết chết Thường Tận. Ta đã dùng thuật Nhập thần để giúp Lam Hạc nhập vào cơ thể của một phàm nhân. Nam nhân này có nhan sắc hệt như Thuấn Minh lúc còn tại thế. Hắn sẽ giúp ta đạt được ý nguyện.

- Nhập thần? – Thượng Lang sửng sốt – Bà có biết hậu quả của việc dùng tà thuật là gì không hả? Cái mạng này bà không cần nữa sao?

- Có gì đâu chứ, đối với việc mất đi con gái, mất đi cái mạng này cũng chẳng đáng là bao.

Thượng Lang thở dài:

- Ta cũng rất đau lòng. Tuyết Cơ là máu mủ của ta. Thế nhưng nó cũng đã ra tay với Thường Tận. Trên chiến trường, sống chết là chuyện không tránh khỏi…

Mỹ Quỳnh giằng ra khỏi vòng tay của Thượng Lang, tức giận lớn tiếng:

- Thế thì đã sao? Tuyết Cơ nó là con gái của ông đấy! Là người mang giọt máu của ông. Vậy mà ông nói như thể là một kẻ xa lạ nào vậy! Cái gì cơ? Sống chết là chuyện không tránh khỏi? Người chết là con gái chúng ta đó! Chuyện này có thể chấp nhận được sao?

- Vậy thì nàng tính làm gì? Muốn cùng Thường Tận người sống kẻ chết sao?

- Một cái mạng già của ta có gì đáng giá chứ? Cho dù có mục nát dưới lòng đất kia, ta cũng quyết tâm kéo Thường Tận xuống cùng. Ả ta hại chết con gái ta, ta phải bắt ả đền lại gấp trăm gấp ngàn lần!

Thượng Lang lay lay hai vai Mỹ Quỳnh:

- Bà mau tỉnh táo lại đi. Làm vậy con gái cũng chẳng sống lại được nữa.

- Ta không quan tâm! Bất kể thế nào ta cũng phải báo thù!

- Bà điên rồi!

- Phải, ta điên rồi! Ha ha ha!

Mỹ Quỳnh xoay người cười vang khắp một khoảng trời. Bà ta đã đến mức thân tàn ma dại, xem ra chẳng còn gì để mất. Phen này giữa Thường Tận và Mỹ Quỳnh, chỉ có một người có thể sống.



Không gian bên trong Ma thực điện càng lúc càng trở nên u ám quỷ dị. Trong căn phòng tối om, chỉ le lói lên vài tia sáng hiu hắt từ hai chiếc đèn dầu thắp ở hai bên phòng. Mùi hoa nhài tỏa ra từ lư hương thơm ngào ngạt tới mức khó thở.

Cửa phòng chầm chậm đẩy ra. Một nam nhân y phục trắng khoan thai bước vào. Trên tay hắn, lưỡi kiếm sáng loáng phản chiếu lên đôi mắt sắc lạnh. Gương mặt chính trực bị che lấp bởi vẻ gian ác nham hiểm, vẻ mặt chứa đầy phẫn nộ và hận thù.

Trên chiếc giường phủ gấm hoa đỏ thẫm, Thường Tận và Tử Khiết đang say trong giấc nồng, hoàn toàn không phát giác được có người đang lại gần. Cả hai đều đã bị Phật tố hương làm lạc vào mê trận, nhất thời không tỉnh lại được.

Vì vậy, kẻ mang thân xác Thuấn Minh kia dễ dàng tiến lại gần, một phát gãy gọn đâm thẳng vào tim Thường Tận. Cơn đau thấu tận tâm can khiến nàng choàng tỉnh giấc. Nàng kêu lên một tiếng rồi dùng hết sức mình tự tay rút thanh kiếm ra.

Trong khi đó, Thuấn Minh vẫn cố gắng chống cự, nghiến răng đẩy lưỡi kiếm sâu hơn vào trong lồng ngực. Mắt Thường Tận bình thường đã có màu đỏ nay lại sáng rực lên trông vô cùng đáng sợ.

Nàng đưa tay phải lên, dùng pháp thuật đẩy bay Thuấn Minh ra sau. Nàng chống tay đứng dậy, rồi dứt khoát rút thanh kiếm ra. Từ lỗ hỗng ở ngực, máu chảy ra liên tục như tắm.

Nàng một tay bịt vết thương, một tay dùng linh lực đối kháng Thuấn Minh. Tuy nhiên nàng cũng có thể cảm nhận được, linh lực của mình đang yếu dần. Nhát đâm của Thuấn Minh đã xuyên thấu vào tim, nơi chứa đựng năm viên linh thạch, làm cho chúng bị mất liên kết với nhau.

Nhân lúc sơ hở, Thuấn Minh vùng ra được và nhanh chóng trượt lại gần Thường Tận, rút chủy thủ từ thắt lưng ra đâm vào bên hông nàng. Thế nhưng có lẽ hắn đã quá xem thường Ma tôn là nàng đây. Cho dù bị đả thương nghiêm trọng, Thường Tận vẫn dư sức đánh lại hắn.

Ngay lúc lưỡi chủy thủ vừa đâm vào, Thường Tận đã nắm được tay của Thuấn Minh, xoay ngược người một vòng rồi dập toàn bộ thân thể của hắn xuống đất. Thuấn Minh vẫn chưa bỏ cuộc. Hắn tiếp tục đứng dậy, triệu hồi Nguyệt Thanh kiếm vào trong tay, rồi tiếp tục tấn công trực diện.

Thường Tận dễ dàng né được những đường chém thuần thục của hắn. Đối với nàng, những thủ pháp mà một trưởng môn như hắn đang dùng đây chỉ là trò trẻ con. Hắn chẳng qua nhờ ăn may mà đâm được nàng hai nhát, nhưng không có nghĩa là hắn sẽ gặp may mãi mãi.

Thường Tận xoay người một cái, tay phải đấm thẳng vào ngực của Thuấn Minh. Pháp lực bộc phát ngay lúc đó đã làm cho nguyên thần của Lam Hạc đang trú ngụ trong thân xác của Thuấn Minh bị đánh bật ra.

- Hóa ra là ngươi? – Thường Tận sửng sốt khi nhìn thấy hắn.

Trong khi đó, thân xác phàm nhân của Thuấn Minh đã nằm sõng soài dưới đất, vì chịu đả kích mạnh mà tắt thở. Thường Tận gào lên một tiếng, âm thanh ai oán vang vọng khắp toàn bộ Ma giới.

Ninh Tư bị dẫn dụ đi dẹp loạn ở cổng Âm ti, nghe thấy tiếng gào của nàng thì giật mình hoảng hốt. Biết có chuyện chẳng lành, hắn vội vã bỏ trận trở về.

Tử Khiết đang trôi lạc trong giấc mơ cũng bị tiếng kêu của nàng làm cho tỉnh giấc. Chàng lắc đầu thật mạnh, chớp chớp mắt liên hồi mới lấy lại được sự tỉnh táo vốn có. Trước mắt chàng, một khung cảnh máu me đang diễn ra, trái ngược với giấc mộng xuân mà chàng vừa trải.

Thường Tận đưa tay trái lên, chỉ với một ý niệm giản đơn trong đầu đã có thể dễ dàng đoạt được kiếm của Lam Hạc, sau đó dùng tay còn lại kéo hắn đến gần trước mặt. Nàng bóp cổ rồi nâng hắn lên cao khỏi mặt đất.

Lam Hạc giãy giụa với vẻ mặt căm tức không nguôi. Nàng nheo mắt hỏi hắn:

- Tại sao ngươi lại làm vậy? Tại sao lại năm lần bảy lượt hãm hại ta?

Lam Hạc gieo ánh mắt khinh bỉ vào mặt nàng:

- Một kẻ giết người không gớm tay như ngươi, sớm muộn cũng phải chịu báo ứng. Ngươi đã giết chết người con gái mà ta yêu thương nhất, vì vậy ta muốn ngươi phải đền mạng.

- Đền mạng? Ngươi dựa vào đâu mà nói vậy? Chuyện đi đến ngày hôm nay, chẳng phải là do các ngươi bức ta hay sao? Ngày hôm đó tại Mộc thần điện, ngươi bỏ mặc ba người bọn ta không quản, ta cũng bỏ qua cho ngươi. Sau đó ngươi lại cùng với người của Thiên giới và Quỷ giới đến đây đồ sát Ma giới, ta cũng bỏ qua. Tất cả đều là vì nể tình đồng môn. Nhưng Tuyết Cơ giết chết phụ thân ta, nàng ta đền một mạng thì có gì là sai? Còn ngươi hôm nay lại mượn thân xác của bằng hữu ta để làm chuyện trái đạo lý. Ngươi nói xem ta có nên bỏ qua cho ngươi lần nữa?

- Đừng phí lời. Muốn giết thì giết. Ngươi tưởng ta sợ ngươi sao? – Lam Hạc đáp trả, giọng nói vẫn vô cùng ngang ngược như ngày nào.

Thường Tận nhẹ nhàng đáp:

- Được. Vậy ta sẽ cho ngươi toại nguyện.

Sau đó nàng vặn cổ hắn một cái, khiến cho đầu tách lìa khỏi thân, lăn lông lốc trên nền đá. Chưa dừng lại ở đó. Thường Tận còn vận hai phần linh lực để khiến cho nguyên thần của hắn tiêu tán, vĩnh viễn không thể siêu sinh.

Sau đó nàng ngã sụp xuống, òa khóc nức nở. Tử Khiết từ trên giường lao xuống đỡ lấy nàng, để nàng tựa vào vai mình.

- Đã không sao rồi. Thường Tận, đừng khóc nữa. – Chàng an ủi.

Thường Tận lắc đầu, nước mắt vẫn lưng tròng:

- Vì sao bọn chúng hết lần này đến lần khác đều ép ta? Tại sao chúng nhất định phải tước đoạt những người yêu quý bên cạnh ta? Thuấn Minh huynh ấy có tội tình gì? Bây giờ cũng chỉ còn lại một xác phàm nhân, vậy mà chúng cũng chẳng chịu buông tha. Chàng nói xem, rốt cuộc ta phải làm sao? Có phải chỉ khi nào ta chết, thì tất cả những chuyện này mới kết thúc?

Tử Khiết siết chặt vòng tay, dùng linh lực trị thương ở ngực trái cho nàng, bàn tay vỗ vỗ lên lưng nàng an ủi:

- Bọn họ làm như vậy là vị họ có dã tâm xấu xa, chứ không phải vì nàng. Vì vậy, Thường Tận à, nàng nhất định phải sống thật tốt, thật khỏe mạnh. Có như vậy mới bảo vệ được những người nàng yêu quý.

Thường Tận thều thào một cách yếu ớt:

- Là thật sao? … Nhưng mà Tử Khiết à, ta cảm thấy mệt quá. Ta cảm thấy cơ thể này sắp không thuộc về mình nữa rồi.

- Nàng đừng nói linh tinh...

- Chàng có thể hát cho ta nghe một bài được không? - Thường Tận đột nhiên yêu cầu.

- Được, nàng muốn nghe bài gì?

- Bài mà chàng thích nhất.

- Được – Tử Khiết tằng hắng lấy giọng rồi bắt đầu ngâm

“Hoa tuyết nhỏ, rơi trên ngọn suối

Từng cánh rơi ướt nhòa khóe mi

Người ở phương xa ngừng mong nhớ

Người ở đây chớ hoài ngóng trông…”

Khúc hát đưa nàng vào trong giấc ngủ. Những giọt lệ vẫn không ngừng chảy ra từ khóe mi.