Thường Tận nửa tỉnh nửa mê gọi tên Tử Khiết. Trong giấc mơ, nàng nhìn thấy chàng toàn thân bốc cháy dữ dội, sau đó chàng chầm chậm, chầm chậm hóa thành tro bụi trước ánh mắt bất lực của nàng.

Thường Tận gào lên thật to "Tử Khiết!" sau đó choàng tỉnh giấc. Nàng có thể cảm thấy sự đau rát truyền từ cánh tay đến. Toàn bộ tay phải của nàng được bọc bởi vải trắng. Xung quanh nàng tối đen như mực, chỉ có vài tia nắng le lói chiếu vào qua những khe đá.

Nàng chống một tay ngồi dậy, sau đó dùng sức đẩy những tảng đá lấp cửa ra. Nàng bò ra ngoài, theo quán tính chạy đi tìm Tử Khiết. Nàng không xác định được phương hướng, chẳng rõ phía nào mới là địa lao, nhưng vẫn ra sức chạy. Nàng nghĩ chỉ cần nàng cố gắng, Tử Khiết sẽ còn cầm cự được.

Một lát sau Huyết Vân trở về, thấy cửa động bị phá toang thì vô cùng hốt hoảng. Chàng ném cả đồ ăn vừa mới tìm được qua một bên rồi chạy đi tìm Thường Tận. Chàng triệu hồi một con bướm đen, rồi niệm chú để nó lần theo mùi của Thường Tận, sau đó tức tốc bám theo.

Thường Tận đi một hồi thì gặp thôn dân. Nơi đây toàn những dã quỷ chuyên sống bằng cách hấp thụ linh khí đất trời. Lâu dần tất cả nguồn lực đều cạn kiệt, khiến cho thức ăn khan hiếm, chúng chỉ có thể đánh giết lẫn nhau chiếm đoạt linh lực sống qua ngày.

Bên một gốc cây đa khô héo, cả đám người đang xúm lại tấn công một đứa trẻ chưa đầy mười tuổi. Thường Tận thấy vậy thì không kiềm được bức xúc mà xông vào rút kiếm chém cho bọn quỷ kia tan tác. Bọn chúng nổi cơn thịnh nộ, gọi thêm người tới giết nàng.

- Hừ, thì ra là một con người. Ngươi không lo ở nhân gian mà tới đây nộp mạng cho bọn ta? Nếu đã vậy, chúng ta cũng đành thuận theo tự nhiên mà giết ngươi để mở tiệc tối nay.

Nói rồi chúng nhất loạt xông lên. Thường Tận vì bị thương một tay nên chỉ có thể chống đỡ bằng tay còn lại. Do đó chẳng mấy chốc nàng bị thất thế, liên tục bị bọn quỷ đánh vào bụng, vào mặt. Bọn chúng còn cố ý đánh vào cánh tay bị thương của nàng khiến Thường Tận càng trở nên yếu thế.

Cuối cùng nàng kiệt sức ngã gục xuống, mặc cho chúng xông vào đấm đá trọng thương. Đang hả hê vì con mồi ngon bị hạ gục trước mắt, bọn quỷ lại bị một phen thất kinh khi bị hàng chục mũi tên từ đâu phóng tới găm vào người.

Những mũi tên này có độc nên nhanh chóng khiến cho chúng da thịt thối rữa, đau tận xương tủy. Huyết Vân nhân lúc đó đưa cả Thường Tận lẫn đứa bé đi.

Trở về trong động, chàng dùng nội lực ra sức trị thương cho Thường Tận. Nàng vừa bị thương bởi địa hỏa chưa lành nay lại thêm vết thương mới, e rằng tính mạng khó bảo toàn. Đột nhiên đứa bé kia nói với Huyết Vân:

- Ân công xin hãy để ta cứu tỷ ấy.

Huyết Vân cười khẩy, đoạn xoa đầu nó:

- Nhóc con, cậu còn vắt mũi chưa sạch, đòi cứu ai chứ? Ngoan ngoãn ngồi chơi, đợi ta chữa trị cho tỷ ấy, sẽ kiếm cho ngươi cái gì ăn.

Đứa bé lắc đầu:

- Ta không cần thức ăn.

Đồng thời vận nội công để lấy một thứ gì đó ra từ lồng ngực, một viên hồng ngọc đỏ rực như màu máu. Huyết Vân vô cùng kinh ngạc:

- Đây chẳng phải là...

- Đúng vậy. Nó là lý do khiến cho lũ quỷ kia tấn công ta. Quỷ Vương có lệnh hễ ai tìm thấy viên linh thạch này, sẽ được thưởng mười ngàn năm linh lực. Vì vậy bọn chúng không từ thủ đoạn nào để bắt ép ta.

- Không ngờ... - Huyết Vân thở dài - một thứ quan trọng như vậy lại ở trong người của một đứa bé. Nhưng mà thứ này ta không nhận được. Ngươi mau cất vào đi. Nếu cứu nàng ấy, sinh mạng của ngươi cũng sẽ không còn.

- Ân công đừng từ chối ta. Ta tuy còn nhỏ nhưng cũng hiểu được sức mạnh của linh thạch này là quá lớn đối với thân xác của ta, sớm muộn ta cũng bị phản phệ mà chết. Chi bằng dùng nó để cứu mạng tỷ ấy. Huống hồ nếu ta còn giữ linh thạch trong người nhất định sẽ là mục tiêu công kích của kẻ khác.

Huyết Vân vẫn nhất quyết chối từ:

- Chuyện liên quan đến tính mạng. Thứ cho ta không thể đồng ý.

Rồi chàng lại tiếp tục vận công trị thương cho Thường Tận. Tạm thời vết thương của nàng đã đỡ phần nào, nhưng nội thương thì vẫn rất nghiêm trọng. Chàng đang nghĩ, có lẽ chỉ có tiên thảo mới cứu được nàng. Nghĩ rồi chàng nhờ đứa bé canh chừng Thường Tận, còn chàng ra ngoài tìm thảo dược.

- Ngươi cứ ở đây đợi ta. Ta đã có cách cứu nàng ấy, sẽ trở về sớm thôi.

Đứa bé gật đầu:

- Ân công yên tâm. Ta nhất định sẽ chăm sóc tỷ ấy.

Sau đó Huyết Vân rời đi. Tiên thảo mà chàng cần chính là một nhánh rễ của cây Tùng Bách ngàn năm ngự ở phía đông của Quỷ điện. Chàng không còn cách nào khác ngoài việc lẻn vào Quỷ điện để trộm một nhánh rễ đó.

Chàng dùng thuật ẩn thân để qua mắt lính canh, sau đó vào được Quỷ điện một cách dễ dàng. Tuy nhiên, bên cạnh gốc cây Tùng Bách lại đang nằm ngạo nghễ một nam nhân mặc áo tím. Dáng dấp hắn phong trần, tay đang dốc cạn bầu rượu trong tay.

Hắn liếc nhìn lên, bắt gặp ánh mắt của Huyết Vân đang nhìn mình. Chàng không ngần ngại tiến lại gần, cướp lấy bầu rượu trong tay Ninh Tư, đưa lên miệng uống sạch.

- Sao ngươi lại ở đây? - Ninh Tư hỏi - Không lẽ muốn truy sát ta?

Huyết Vân trả bình rượu lại cho Ninh Tư, đoạn đáp:

Thật ra ta đến đây là để cướp đồ.

- Cướp đồ? - Ninh Tư cười khẩy - Ở đây có thứ gì ngươi muốn cướp? Hay là... ngươi muốn cướp sắc?

Huyết Vân chẳng nói chẳng rằng, bất ngờ hạ một đạo chú khiến toàn thân Ninh Tư bất động. Sau đó chàng từ từ tiến đến gốc cây, lấy đi một nhánh rễ nhỏ. Trước khi đi, chàng ngoảnh lại nói với Ninh Tư:

- Vết thương của ngươi hồi phục rồi chứ? Tốt hơn hết ngươi nên từ bỏ tham vọng, đừng đi tìm Tử Khiết nữa.

Dứt lời, chàng lại ẩn thân rồi rời khỏi Quỷ điện. Đạo chú trên người của Ninh Tư cũng được hóa giải. Khóe miệng chàng cong lên, bất giác cười khổ. Từ bỏ hay không, không phải chàng muốn là được. Trên thế gian này, có những việc bất đắc dĩ phải làm, cho dù rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục cũng không từ nan.

Chàng vốn dĩ đã trốn ra khỏi Tàn Sinh Điện, lên đường đi tìm Tử Khiết, quyết tâm lấy công chuộc tội với Quỷ Vương. Nhưng chẳng bao lâu, chàng nghe tin phụ thân mình đã bắt được Tử Khiết, khiến bao tâm sức chàng bỏ ra thành công cốc.

Vì thế chàng liền trở về đây, mượn rượu giải sầu. Sau đó mới tình cờ bắt gặp Huyết Vân. Chàng thanh niên áo xám đó vẫn luôn làm chàng bận tâm. Một kẻ ma đạo luôn nói chuyện nhân nghĩa thiện lương, khiến chàng cảm thấy khá thú vị. Chỉ tiếc rằng, hai người từ đầu vốn đã không chung đường.

...

Huyết Vân vội vã trở về thì thấy chỉ còn một mình Thường Tận ở đó, còn tiểu quỷ kia đã biến đi đâu tự lúc nào. Chàng bắt mạch cho Thường Tận thì thấy mạch tượng đã ổn định trở lại. Không những vậy, nội lực còn mạnh mẽ hơn gấp bội.

"Hỏng rồi", chàng nghĩ, "Cuối cùng cũng không ngăn được đứa bé đó."

Hóa ra đứa bé kia đã nhân lúc chàng rời khỏi mà truyền linh thạch cho Thường Tận. Chàng thở dài:

"Có lẽ đây chính là định mệnh. Cầu cho tên nhóc kia giữ được mạng sống."

Một lát sau, Thường Tận tỉnh lại. Nàng ho khan một hồi lâu mới dứt. Sau đó nàng liền hỏi Huyết Vân:

- Tên tiểu quỷ kia đâu? Có cứu được nó không?

Huyết Vân không muốn làm nàng cảm thấy áy náy nên giấu đi sự thật:

- Đứa bé đã được cứu và đưa đến nơi an toàn rồi.

- Vậy ta yên tâm rồi. - Nàng đáp - Nhưng mà...

- Có chuyện gì sao?

- Ta cảm thấy cơ thể tràn đầy sinh lực, thậm chí còn khỏe hơn trước.

- À, là nhờ cái này đấy - Huyết Vân giơ chiếc rễ cây trong tay lên - Đây là rễ cây Tùng Bách ngàn năm, có chức năng hồi phục linh lực rất tốt.

- Ra là vậy...

- Ngươi mau nghỉ ngơi thêm đi.

- Không được, chúng ta phải đi cứu Tử Khiết. - Nàng ngắt lời.

- Thường Tận, nghe ta nói. Ngươi phải hết sức bình tĩnh.

- Có gì trở về rồi nói. Giờ ta phải quay trở lại địa lao để cứu hắn.

- Tử Khiết đã tan thành cát bụi rồi.

Thường Tận giật nảy mình:

- Ngươi nói cái gì?

Huyết Vân nén một hơi dài rồi đáp:

- Hôm nay khi lẻn vào Quỷ điện, ta nghe nói Tử Khiết đã chết, linh thạch trong người huynh ấy cũng biến mất không dấu vết.

- Không thể như vậy. - Thường Tận lắc đầu - Đó không phải là sự thật.

- Ta cũng rất tiếc, nhưng huynh ấy đã không còn nữa rồi.

- Không thể như thế! Ngươi nói dối! - Thường Tận gào lên đau đớn.

Nàng không thể tin được sự thật đang bày ra trước mắt. Nàng chưa bao giờ để Tử Khiết vào mắt, nhưng không ngờ cái chết của chàng lại khiến nàng tuyệt vọng đến vậy. Từ lúc nào đó, chàng đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của nàng.

Nàng thà hi sinh tính mạng, cũng không muốn thấy Tử Khiết chết. Thế nhưng số phận trêu ngươi, khiến hai người mãi mãi cách biệt. Nàng thật sự hối hận vì đã không đối xử với chàng tốt hơn một chút.

"Nếu chàng nói với ta chàng thích ta một lần nữa, nhất định ta sẽ đồng ý.", nàng thầm nghĩ. Tiếc rằng điều đó sẽ chẳng bao giờ xảy ra nữa. Thường Tận như hóa điên. Nàng cảm thấy lồng ngực nghẹn lại, không thể thở nổi. Nàng ra sức đánh mạnh vào bả vai Huyết Vân.

- Tất cả là tại ngươi! Nếu ngươi không cản ta lại, thì Tử Khiết đã không chết...

Huyết Vân không chống cự, cũng không cãi lại. Chàng cũng hối hận không kém Thường Tận. Đối với Huyết Vân, Tử Khiết là bằng hữu tốt nhất. Tử Khiết chết rồi, chàng liệu có vui được chăng? Vì vậy, chàng cứ đứng đó mặc cho Thường Tận xả cơn giận lên mình.