Chuyển ngữ: hongtuananh

Edit: Bồng Bồng

“Vân Thương khi còn bé thật không dễ dàng a.” Tông Trí Liên lắc cây quạt, thản nhiên mà giải thích: “Nhưng ít ra cha ngươi có quan tâm ngươi, đối với ngươi nghiêm khắc nhưng trái tim vẫn là buộc ở trên thân thể ngươi.”

Ngô Minh biết hắn nhớ tới lúc mình khi còn bé, liền nói rằng: “Đội trưởng, nói một chút sự tình của ngươi khi còn bé đi.”

“Được, nếu Vân Thương đã nói thẳng như vậy, ta cũng nói một chút đi. Liền nói chuyện ta giết người lần đầu tiên vậy.” Tông Trí Liên khẽ cười, chậm rãi nói.

“Ta từ nhỏ áo cơm không lo mà lớn lên, cảm thấy hết thảy đều rất tốt đẹp.”

“Chỉ là vẫn luôn có chút kỳ quái, ca ca chung quy không để ý tới ta, đệ đệ muội muội cũng phần lớn không thích ở cùng với ta.”

“Lớn tuổi chút, ta biết rồi. Nguyên lai bởi vì mẹ ta là ca cơ, chỉ là một vị bên trong nhóm ca cơ Tề quốc đưa tới. Sau một đêm bị cha ta say rượu, không cẩn thận lưu lại mầm giống.”

“May là cha ta coi như còn có tình, đối với con trai của mình có ý định chiếu cố, vì lẽ đó ta có thể sống sót. Bằng không dựa vào tâm địa của đại nương, chỉ sợ sớm đã cùng mẹ đồng thời trở thành cô hồn dã quỷ.”

“Thiếp thân nha đầu của ta, là thời điểm ta mười tuổi bắt đầu hầu hạ ở bên người.”

“Nàng không phải cái nha đầu đẹp đẽ, nhưng sáng sớm âm thanh đó gọi ta dậy là mềm nhẹ nhất, buổi tối vì ta làm ấm giường cũng là rất ôn nhu.”

“Nàng người đần đần, ta thường thường trêu đùa nàng, gọi nàng nha đầu ngốc. Nhưng nàng đều không có tức giận, cái gì cũng đều có thể nhẫn.”

“Sau khi nàng làm ấm giường, ta từng mấy lần xốc chăn không chịu ngủ. Nàng cũng chỉ là một lần nữa chui vào chăn đem giường một lần nữa làm ấm lên.”

“Nhưng một ngày vào năm thứ hai, nàng đột nhiên biến mất không tung tích.”

“Không còn là nàng gọi ta rời giường, cũng không phải nàng ở buổi tối vì ta làm ấm giường.”

“Ta không có hỏi.”

“Tuy rằng ta rất bình tĩnh đi tìm khắp nơi, nhưng một tiếng đều không có hỏi.”

“Nương không nói cho ta, những người chung quang khác cũng không nói cho ta, tự nhiên có duyên cớ.”

Hắn dùng huyền khí áp chế âm thanh, gần như chỉ ở bên trong buồng xe nói nhỏ:

“Hơn nửa tháng sau, ta biết được chân tướng rồi.”

“Là đệ đệ của đại nương uống rượu say, buổi tối ngày hôm ấy kéo mạnh lấy nàng qua đêm.”

“Có người biết, không ít người tận mắt thấy.”

“Nhưng không người nào dám ngăn.”

“Nha đầu ngốc ngay đêm đó liền nhảy giếng.”

“Ta biết, nàng là cảm thấy thân thể ô uế, không thể lại vì ta làm ấm giường.”

“Cái nha đầu ngốc này, ngốc đến trình độ như thế này, lại tìm chết.”

Cây quạt Tông Trí Liên phe phẩy vẫn rất từ từ, nhưng chuôi thiết phiến bị hắn nắm đến phát ra tiếng ken két.

“Ta không lên tiếng, chưa đi chất vấn đệ đệ đại nương, thậm chí ta khóc đều không có khóc.”

“Chỉ có điều đợi ba năm. Trọn ba năm, ba năm thời gian dài đằng đặng làm tất cả mọi người đều có thể quên đi chuyện này.”

“Trong ba năm này, tửu lượng của ta cũng luyện đến có thể địch qua đại nương đệ đệ.”

“Hơn nữa, ta xác nhận hắn không chỉ một lần trải qua chuyện như vậy, không ít nha đầu đã bị hắn gieo vạ qua như vậy.”

“Ta mời hắn uống rượu, rượu hoa điêu tốt nhất.”

“Mãi đến tận hắn uống đến say khướt.”

“Ta để mặt hắn hướng xuống dưới chậu.”

“Hắn nhả ra bọt khí, lại nhả ra, lại nhả ra, ta ở bên đếm rõ mồn một, hắn ộc ra bảy lần, mãi đến tận lúc hắn đem mình chết đuối ở trong chậu đồng.”

“Không có ai hoài nghi ta, say rượu sặc chết không phải việc hiếm thấy. Nhưng người này xác thực là ta giết.”

“Đây chính là ta lần thứ nhất giết người.”

Cây quạt Tông Trí Liên một lần nữa bắt đầu phe phẩy lên, khóe miệng còn muốn hơi mang theo ý cười.

Ngô Minh, Hỗ Vân Thương, Mục Thanh Nhã ba người trong một chốc không nói ra lời.

Đặc biệt Ngô Minh, càng thêm khắc sâu hơn cảm giác thế giới này ở mặt trước thì nhìn như bình an nhưng mặt sau vô cùng nguy hiểm.

Nếu như Tông Trí Liên có đủ thực lực, căn bản không người nào dám động vào thiếp thân nha đầu của hắn.

Nếu như mình đụng phải loại chuyện này, có đủ thực lực chạy trốn sao?

Ngô Minh trong lòng phát lạnh. Mặc dù mình có tiến hóa khung máy móc cái chỗ dựa to lớn nhất này, nhưng cũng không phải vạn năng. Đặc biệt không có huyền khí là chỗ thiếu hụt rất nghiêm trọng, có nhiều chiêu thức hơn nữa cũng vô dụng. Đụng phải đại lưu manh coi như là xui xẻo!

Chuyện cũ Tông Trí Liên lần thứ nhất giết người, khiến cho mọi người lặng lẽ không nói gì hồi lâu. Nhưng không có ai cảm thấy Tông Trí Liên là tâm tư thâm trầm, là kẻ xấu lén lút giết người.

Mục Thanh Nhã nhìn mọi người một chút, đưa tay chậm rãi giơ lên đến, dùng tay ngữ nói: “Ta chưa từng giết người, nhưng ta cũng có sự tình muốn chia sẻ cùng mọi người. Bởi vì chuyện này, để ta rất muốn giết người.”

Thốt ra lời này, Ngô Minh sợ hết hồn. Vội vã phiên dịch cho Tông Trí Liên cùng Hỗ Vân Thương.

Mục Thanh Nhã đem cổ áo nhẹ kéo xuống, lộ ra cái cổ trắng nõn.

“Chuyện gì xảy ra?” Ngô Minh ở tại bên cạnh, lập tức nhìn thấy trên cổ nàng có một đạo vết thương mờ mờ.

Trong nháy mắt, Ngô Minh đột nhiên ý thức được: Mục Thanh Nhã không nói được là bởi vì dây thanh quản chịu thương tích!

Hỗ Vân Thương cùng Tông Trí Liên rất nhanh cũng phát hiện nơi vết sẹo này, suy đoán trong lòng cùng với ý nghĩ của Ngô Minh cách biệt không xa.

Mục Thanh Nhã đem cái cổ một lần nữa che lại, dùng tay ngữ giảng giải.

“Gia tộc của ta họ Mục, mà mẫu thân bên này cường thế, xưa nay đều là kén rể nhập môn.” (*đi ở rể)

Tông Trí Liên sau khi nghe Ngô Minh phiên dịch như vậy, đột nhiên sững sờ, kinh ngạc nói chen lời: “Lẽ nào là Liên Âm Mục gia?”

“Liên Âm?” Ngô Minh cùng Hỗ Vân Thương cũng không biết.

Thấy Mục Thanh Nhã gật gù, Tông Trí Liên giải thích: “Cái Liên Âm này không phải tiếng rên nữ tử chuyên dùng để mê hoặc đàn ông mà ta từng nói qua. Mà là mấy chục năm trước trên giang hồ có một môn phái, bởi vì nữ tử môn phái này có thể luyện thành một loại âm công khống chế. Môn chủ đời trước là phật môn tục gia đệ tử, thường ở lúc tuổi già xuất gia, tĩnh tâm tu đại tì khưu ni*, lại thường tuân theo phật pháp thương hại thế nhân phổ độ chúng sinh, vì thế được gọi là Liên Âm Mục gia.” (*ni cô)

Mục Thanh Nhã nhưng là gật đầu biểu thị điều đó là sự thật.

Tông Trí Liên nói: “Ở bên trong một hồi võ lâm hạo kiếp, Liên Âm Mục gia bị đối thủ một mất một còn là Ma Âm Cốc đánh bại, từ đây bị ép tới không ngóc đầu lên nổi. Những năm gần đây hầu như tiêu thanh diệt tích không còn nghe nhắc đến.”

Mục Thanh Nhã dùng tay ngữ tiếp tục nói:

“Ma Âm Cốc năm đó khi đánh bại được Mục gia ta, đã có một vị thầy bói từng tiên đoán, Mục gia sẽ có một vị liên âm sư một lần nữa quật khởi, dẫn dắt Mục gia tái xuất giang hồ.”

“Ta lúc nhỏ, mãi đến tận trước mười tuổi vẫn có thể nói chuyện.”

“Chẳng lẽ nói…” Ngô Minh kinh ngạc. Tại sao có thể có người độc ác như vậy?

“Cổ họng ta, là mẹ ta bị bức ép khi ta kề tuổi thành niên phải phá huỷ.”

“Cái Ma Âm Cốc rất tin vào lời tiên đoán kia, chỉ lo Mục gia ta quật khởi sẽ phản phệ. Vì lẽ đó Trượng Kiếm Tông tuy từng bảo vệ Mục gia ta, nhưng Mục gia cũng bị bức phải lập khế ước, nữ tử có huyết thống ở trước khi vào độ tuổi quỳ thủy sơ lầm* đều phải phá huỷ giọng nói, để tránh khả năng tu luyện thành liên âm đại sư.” (*vị thành niên)

“Ta, mẹ ta, và cả ngoại tổ mẫu ta đều là như vậy, ở trước khi lên thành niên liền không thể nói…” Mục Thanh Nhã cắn môi hồng mỏng, tay nhỏ chống đỡ ở nơi cổ họng, một lúc lâu không làm tiếp ra tay ngữ động tác.

Ma Âm Cốc? Cái môn phái quỷ quái gì a, lại làm cho các cô gái một môn phái khác đều phải tự hủy dây thanh?!

“Chờ chúng ta tu luyện tốt huyền khí, giúp ngươi đánh phá tới cửa đi!”

Ngô Minh vừa giải thích, vừa quả thực muốn hét ầm lên.

“Hừm, chúng ta đều giúp ngươi!” Hỗ Vân Thương kiên định nói.

“Ta cũng đồng ý trợ lực.” Tông Trí Liên nghiêm túc nói: “Chỉ là hiện nay không phải thời điểm cân nhắc những cái này, Ma Âm Cốc là môn phái nổi danh không dễ chọc trên giang hồ, chúng ta hiện tại kém xa lắm đây…”

“Đến Cự Như Trấn rồi!” Xe ngựa xóc nảy dừng lại, ông lão đánh xe hô lớn một câu.