Chuyển ngữ: hongtuananh

Edit: Bồng Bồng

“Khuyển tử* trong nhà nói năng lỗ mãng, thứ cho ta giáo huấn một chút.” Số tuổi môn chủ Lâm Kiếm môn rõ ràng lớn hơn so với Hỗ Thiên Hành gần mười tuổi, cười ha hả phóng người lên đài, đối với môn chủ Hỗ Đao môn chắp tay: “Hỗ hiền đệ có khoẻ hay không.” (*ý nói thằng chó con, mắng yêu)

“Lâm huynh không cần khách sáo, bên này.” Hỗ Lão Đao bày ra tư thế chủ nhà, đối với Lâm Bàn cuồng ngôn không truy cứu nữa.

Lâm Bàn nói câu kia xác thực quá đáng, nói Hỗ Vân Thương cùng Tiêu Nhược Dao nam đạo nữ điếm, không chỉ có là đắc tội với Hỗ Đao môn rồi, chỉ sợ liền đến Bạch trưởng lão ở tông môn cũng sẽ không vui.

Vị môn chủ Lâm Kiếm môn này thực tế đã sớm ghìm ngựa ở phía xa quan sát, đang do dự có nên tiến lên hay không. Vừa vặn nghe được con trai của mình nói lời kiêu ngạo, lúc này mới vội vàng tiến lên ngăn cản giáo huấn hắn trước một bước. Như vậy người bên ngoài cũng sẽ không tiện trách cứ Lâm Bàn.

Ngô Minh cùng Hỗ Vân Kiều lùi tới đứng bên cạnh, lén lút hỏi thân thế cái người này.

Hỗ Vân Kiều nói: “Môn chủ Lâm Kiếm môn, là Lâm Vạn Khoảnh, cha của Lâm Triêu Dĩnh cùng Lâm Bàn. Người này, ừm… Ngày sau ta tìm cơ hội nói cho ngươi.”

Hỗ Vân Kiều còn muốn nhận xét phẩm cách Lâm Vạn Khoảnh làm người một chút, nói thí dụ như là kẻ hay xu nịnh nhưng các mặt khác cũng còn đỡ, là một cái quỷ háo sắc cưới không dưới mười tiểu thiếp cái gì. Nhưng nàng sợ chính mình khống chế huyền lực chưa đủ bị nghe được, thậm chí bị cha mình nghe được lại quở trách, cũng là muốn nói lại thôi.

Cái lão già Lâm môn chủ mới tới này là trâu già thích gặm cỏ non a, Ngô Minh trong lòng trắng trợn thầm oán. Ngẫm lại Lâm Triêu Dĩnh mới mười bốn tuổi, hơn nữa đứng hàng thứ rất nhỏ, lão này đến cùng cưới bao nhiêu tiểu thiếp xinh đẹp trẻ tuổi?

Hai vị môn chủ này có vẻ như quan hệ rất tốt, nhưng Ngô Minh chú ý tới bọn họ trong lúc xưng hô với nhau khá là khách khí, tuyệt nhiên không giống với Bạch trưởng lão, đại trưởng lão cùng Phục Linh trưởng lão xưng hô trong lúc gặp mặt. Hiển nhiên quan hệ của hai vị môn chủ không có tốt như vẻ bề ngoài vậy, chỉ là làm đủ mặt mũi mà thôi.

Điều Ngô Minh phán đoán này không sai. Hai người cũng đã đứt đoạn mất quan hệ thân gia, làm sao còn có khả năng tốt đẹp được như trước?

Đương nhiên, môn chủ ở trước mặt thuộc hạ của mình, cũng là tất yếu phải duy trì một ít lễ tiết.

Hai vị môn chủ khách sáo một phen, cùng các vị ra đề mục và huyền vũ nữ tướng chào hỏi.

Thân là huyền vũ nữ tướng Ngụy Linh vẫn là một bộ tư thế mắt ngếch lên trời kiêu căng tự phụ, dù cho bối phận hai vị này đều đáng thúc bá của mình cũng không có đứng dậy đáp lễ.

Lâm Vạn Khoảnh đối với thái độ kiêu ngạo của nàng không chút nào cho là thô lỗ, so với Hỗ lão Đao còn càng muốn nhẫn nhịn hơn, thậm chí tiến lên ân cần hỏi han hai câu.

Ngươi có muốn hay không đem ấm chè xách lên giúp nàng châm chút nước trà a? Ngô Minh trong lòng khinh bỉ.

Ngô Minh lấy tư cách là người từ thế giới bình đẳng xuyên không tới, đối với chuyện này rất căm ghét.

Nhưng những người ở trên tràng khác lại tập mãi thành quen.

Cái ý thức phân chia đẳng cấp đã thâm nhập sâu vào trong lòng người của thế giới này, huyền vũ nữ tướng lại là thân phận cấp bậc cao quý của Tề quốc, loại biểu hiện xu nịnh này của Lâm Vạn Khoảnh chí ít cũng không khiến cho người bên ngoài lên án.

“Lâm huynh, mau mời ngồi. Chuyện nhi nữ, những trưởng bối chúng ta cũng đừng nên tham dự. Không bằng uống trà xem trò vui.” Hỗ Lão Đao còn cố ý đem chỗ mình ngồi chuyển tới phía tây, để Lâm Vạn Khoảnh ngồi xuống.

Người cẩn thận sẽ chú ý tới, hắn đem vị trí này đặt ở phía trước huyền vũ nữ tướng Ngụy Linh.

Lâm Vạn Khoảnh già dặn cỡ nào, một thoáng liền nhìn ra dụng ý của Hỗ Lão Đao, liền vội vàng tiến lên phi thường khiêm nhường mà di chuyển vị trí chỗ ngồi về phía mặt sau Ngụy Linh một chút.

Sau khi làm như vậy, Lâm Vạn Khoảnh mới hướng Hỗ Lão Đao nói: “Ta cũng là một lão già nhưng vẫn còn tính khí trẻ con, xem võ đài náo nhiệt vậy. Hỗ hiền đệ làm chủ nhà, chỉ cần để ý cho tiến hành bình thường.”

“Nào dám nào dám. Ở trên tài nữ lôi đài, người có quyền lên tiếng chính là ba vị ra đề mục, ta nào dám tham dự lung tung.” Hỗ Lão Đao ra hiệu để ông lão chủ trì sắp xếp ba vị ra đề tiếp tục ra đề mục thứ tư.

Hai người giáp mặt đều không có nửa cái chữ đề cập đến việc từ hôn, nhưng tất cả mọi người đều biết, loại chuyện từ hôn này đương nhiên phải thông qua môn chủ gật đầu.

Lão tướng quân sớm đem một khối tài nữ bài treo ở trên tiêu chí bảo kiếm của Lâm Kiếm môn, lúc này cùng hai vị ra đề mục khác âm thầm thương lượng một chút. Không tới thời gian uống cạn nửa chén trà, cư nhiên lại định xong một đề mục phi thường đặc biệt.

“Tình huống bây giờ, là Hỗ Đao môn dẫn trước hai cục thắng. Ván thứ tư, người thắng nếu là Hỗ Đao môn, thì là Hỗ Đao môn có được ba ván mà thắng chung cuộc, như Lâm Kiếm môn thắng, thì lại tiếp tục một ván nữa.” Chủ trì ông lão cao giọng nói: “Tài nữ võ đài ván thứ tư, do Hồng lão tướng quân tuyên bố đề mục.”

Toàn trường yên tĩnh lại, hai vị môn chủ từng người ngồi an vị một bên, cùng bọn nữ tử duy trì khoảng cách nhất định.

Hỗ Lão Đao vừa nhìn, vừa nhấm nháp chút điểm tâm nhỏ.

Lâm môn chủ thì lại đang uống trà.

Hai người một bộ tư thế không có tim không có phổi xem trò vui.

Bất quá lão tướng quân là người đã phụng sự triều đại đã lâu vì thế cũng hiểu được, môn chủ một môn phái, làm sao có khả năng không quan tâm tới vinh dự môn phái?

Cho dù là nữ nhi đánh lôi đài, nói ra cũng là liên quan đến thể diện bên ngoài.

Bởi vậy, lão tướng quân cùng hai vị ra đề mục, xác thực vì thiện ý mà khổ tâm một phen, lập ra nội dung so đấu ván thứ tư phi thường đặc biệt.

Chỉ nghe lão tướng quân đi lên phía trước, hướng về tất cả mọi người tuyên bố: “Ván thứ tư, cần mời Lâm Kiếm môn, Hỗ Đao môn, hai bên môn chủ ra trận làm người đẩy. Nữ tử hai bên cử ra một người, đứng ở phía trước môn chủ của đối phương một bước. Môn chủ vận chưởng chống đỡ sau lưng nữ tuyển thủ của đội bạn, lấy huyền lực đem nữ hài nhi đẩy ra. Đẩy ra càng xa mà không làm người bị thương là thắng. Bị thương thì lại tính là bại.”

Mọi người vừa nghe đều vô cùng kinh ngạc.

Cái này, cái này không phải hồ nháo sao?

Để môn chủ lấy huyền lực đẩy một cô gái của đội đối phương ra, xem ai đánh bay xa nhất? Còn muốn không cho phép bị thương?

Tuy rằng người có huyền lực cao thâm xác thực có thể làm được, nhưng xưa nay chưa từng nghe qua phương pháp so đấu như vậy.

Hai vị môn chủ đang có một bộ dáng nhàn nhã xem kịch vui cũng kinh ngạc không ngớt. Lúc này mới vừa tới, lại đem mình kéo vào?

“Ha ha, thú vị.” Huyền vũ nữ tướng Ngụy Linh khẽ cười một tiếng, đứng dậy, nhìn Lâm Triêu Dĩnh một chút: “Ván này, hay là để ta lên đi.”

Lâm Triêu Dĩnh do dự một chút, nhưng không thể không thừa nhận nàng là ứng cử viên phù hợp nhất.

Đối đầu huyền vũ nữ tướng, Hỗ Lão Đao nào dám dùng huyền khí thương tổn nàng? Nắm giữ lực đạo này nhưng là khó khăn. Cái gọi là sợ ném chuột vỡ đồ, tuy rằng nói như thế là bất kính đối với Ngụy nữ tướng, nhưng xác thực tương đương làm vướng víu tay chân.

“…” Lâm môn chủ cùng Hỗ Lão Đao đều trầm ngâm không nói.

Thì ra là như vậy! Hai người rất nhanh nghĩ rõ ràng, người ra đề mục như vậy là có lý do.

Hỗ Lão Đao liếc nhìn bên phía con gái mình, chỉ thấy cũng là vị nữ hài nhi gọi là Tiêu Nhược Dao kia lại đứng lên.

Nàng là tông môn tiềm tinh đệ tử, nha đầu cùng Vân Thương có chút quan hệ không rõ ràng… Hỗ Lão Đao rất kinh ngạc vì sao vào lúc này nàng lại sẽ đứng ra.

Vừa nãy chính mình nói có chút không thích đáng, chỉ sợ nữ hài bình thường nghe xong đều sẽ tránh né việc tiếp tục hỗ trợ.

Nhưng cái Tiêu Nhược Dao này tại sao lại chịu xuất đầu như vậy đây? Hỗ Lão Đao cảm thấy kỳ quái.

Lẽ nào nha đầu này đối với Vân Thương nhà ta…

Hỗ Lão Đao nhìn chằm chằm Ngô Minh một lát, lại phát hiện bé gái này hồi lâu đều không có nhìn Hỗ Vân Thương một cái.

Lẽ nào là ta nghĩ sai rồi? Hỗ Lão Đao càng buồn bực hơn.

Thái độ Ngô Minh đứng ra đỡ lấy ván này, nhưng là xuất phát từ tính cách nam tử hán đại trượng phu trong lòng: Cái đề thi đẩy lưng này, chẳng lẽ mình cam lòng để Mục Thanh Nhã hay Hỗ Vân Kiều mạo hiểm?

Vì lẽ đó hay vẫn là tự mình lên đi…

Chỉ là, một câu nói của vị lão bộc La bá đã đứng ở bên cạnh Hỗ Vân Thương phía dưới đài kia, khiến cho Ngô Minh suýt nữa tức muốn nổ mũi.

Bởi vì lão bộc La bá hướng về mấy vị võ sư chung quanh, chỉ vào Ngô Minh đứng ở giữa đài, nước bọt bay đầy trời nói: “Có thiếu phu nhân tương lai của chúng ta ra tay, tất có năng lực nắm bắt thế cục trận này!”