Mặc cho Tuấn Tú héc lớn, cơn lốc ấy mãnh liệt như vòi rồng, nhắm hướng nàng mà đi đến. Nó lao thẳng vào nàng ta

" Trúng rồi!"- Tên đó vui mừng

" Ngươi làm gì vậy, Y Y. Hoàng thượng bảo chúng ta đến chào hỏi vị này cơ mà?"

Y Y cao ngạo, phì cười.

" Một đòn của ta mà còn không chịu được, thế cũng cần chào đón sao?"

Nàng ta cười lớn.

Nhưng nụ cười ấy dần dập tắt khi cơn lốc ấy đi qua, Dạ Nguyệt vẫn ở nguyên đó, không hề hấn gì.

Chỉ riêng xung quanh Vương Dạ Nguyệt lại toát ra nguồn ma lực cực mạnh, như đè ép cả năm bọn chúng. Thần khí của nàng cũng được sử dụng, thức tỉnh chiêu thức Phú Bảo Tầng, tạo ra một lớp bảo vệ, che phủ toàn thân nàng.

" Nguồn ma lực này...thật kinh khủng"

Cả năm người bọn chúng đều bị uy lực của nàng làm khụy người xuống. Cơ thể như bị chèn ép bởi ngàn tấn đá vậy...

Hừ...

Những tên tép riêu này cũng chỉ mạnh hơn cấp Chu Tước một chút.

Thế mà định múa rìu qua mắt thợ, thể hiện trước mặt nàng ta sao?

Hắc Khuyển có chút thất vọng a...

Cứ ngỡ bản thân hắn sẽ được xem một trận đánh hay, đành phải chờ dịp khác rồi!

Dạ Nguyệt định khinh công rời khỏi thì Tuấn Tú liền kéo tay áo nàng lại.

" Sư phụ, có ta ở đây. Không ai được bắt nạt người cả..."

" Đúng vậy..."- Lãnh Kì Minh vừa vỗ tay vừa đi đến:" Tú Nhi không định giới thiệu cho ta về vị cao thủ này sao?"

"

" Ra là vậy...trong lúc bỏ trốn, Tú Nhi đã được Nguyệt Thiền cô nương giúp đỡ sao?"- Lãnh Kì Minh ngồi nhâm nhi trà, sẵn kết thân, muốn giữ Dạ Nguyệt ở lại.

" Tú Nhi cũng bảo ta rằng cô nương là người từ nơi khác đến. Thay lời cảm tạ cô nương đã giúp đỡ Tú Nhi, ta mời cô nương ở lại cung nghĩ ngơi. Sau này cứ xem nơi này là nhà cũng được."

Ý tứ của hắn có chút lộ liễu, lại rõ ràng.

Bản thân hắn đang muốn lôi kéo ta làm đồng minh đây mà.

Nghiên Dương Quốc và Phong Liên Quốc đều là nước đồng minh, tương trợ lẫn nhau. Xem như giúp các ngươi cũng là giúp Phong Liên Quốc.

Huệ Di ngồi cạnh Lãnh Kì Minh, dịu dàng cười nói:" Nguyệt Thiền cô nương quả là cao nhân ẩn thế, uy hùng chinh phạt thiên hạ..."

Huệ Di hoàng hậu...

Nếu không biết trước về cái chết của Lam Diệp Băng, nét mặt ôn hòa của bà ta chắc sẽ gạt được ta mất a...

" Ta hi vọng có thể gửi Ái Linh và Lãnh Bất Phàm cho cô nương, nhờ cô nương dạy bảo cho bọn chúng."- Bà ta đẩy hai đứa con của mình đứng trước mặt Dạ Nguyệt

Bầu không khí có chút áp lực a...

" Xin thứ lỗi. Nhưng Lãnh Bất Phàm ta không nhận sư phụ."- Hắn lạnh nhạt quay lại chỗ ngồi, độ kiêu ngạo của hắn thật khó ai sánh bằng. Thua đến nhục vẫn còn sỉ.

Ái Linh tính tình cũng chẳng khá hơn:" Mẫu hậu, Linh Nhi tuổi còn trẻ, cũng không cần sư phụ đâu a..."

Giọng nói của nàng ta làm Hắc Khuyển nổi cả da gà.