edit by WING
***
Nghe Liễu Yên nói, hơi thở của Trịnh Chu rõ ràng hỗn loạn.

Bởi vì hắn ghét nhất là người khác nói đùa về ngoại hình của hắn.

Tướng mạo Trịnh Chu bởi vì tu hành Ngũ Độc Công, thân thể bị các loại độc tố xâm nhiễm, làn da trở nên gồ ghề.

Đây chắc là bệnh thông của đệ tử Ngũ Độc Phong, trong thân thể có đủ loại độc tố.

Những độc tố này mâu thuẫn với nhau, khiến cơ thể chúng dễ bị các vấn đề khác nhau.

Vì sao đại bộ phận đệ tử Ngũ Độc Phong đều toàn thân bao vây lại.

Nguyên nhân là ở đây, so với khuôn mặt, những cục mủ trên cơ thể thậm chí còn ghê tởm hơn.

- Liễu Yên? Góa Phụ Đen?
Trịnh Chu nhìn thoáng qua Liễu Yên liền nhanh chóng cúi đầu, không dám đem biểu tình của mình để Liễu Yên nhìn thấy.

Đó là bởi vì danh tiếng Liễu Yên ở trong nội môn càng lớn.

Đừng nhìn Liễu Yên quần áo lộ ra, hơn nữa thường xuyên phát ra một ít ám chỉ.

Nhưng chỉ cần ở nội môn một thời gian, đều sẽ cách xa ma nữ này một chút.

Vẻn vẹn chỉ là một phương diện đã có thể làm cho Trịnh Chu e ngại như thế, phương diện thực lực đương nhiên là không cần nhiều lời.

Liễu Yên chính diện chiến đấu, có thể cứng đối cứng với Lâm Tiểu Kiều có được Vô Song Cổ.

Phải biết rằng, đó chính là Vô Song Cổ chuyên tu thân thể.


Trực tiếp chính diện cứng đối cứng, đại đa số người trong nội môn đều không làm được.

Khủng bố nhất chính là, ngoại trừ thân thể ra, linh lực của Liễu Yên cũng vô cùng hùng hậu.

Tất cả đều là bởi vì trong cơ thể Liễu Yên trồng là Tình Cổ.

Tình Cổ phân thuộc về Ngũ Độc Cổ, thuộc về một loại biến thể đặc thù của Ngũ Độc Cổ.

Cổ này lấy huyết nhục nữ tử nuôi dưỡng dưỡng cổ, hơn nữa lập tức trồng xuống, vật chủ sẽ trúng một loại độc gọi là tuyệt tình độc.

Tuyệt tình độc này là Tình Cổ tiết ra, chỉ cần Tình Cổ ở đây liền không có khả năng cởi bỏ.

Tuyệt tình độc sẽ làm cho ngoại hình của vật chủ trở nên kiều diễm xinh đẹp, đồng thời trên thân thể sẽ phát ra một mùi hương bất cứ lúc nào.

Những điều trước đó là không đủ để làm cho mọi người sợ hãi.

Tình Cổ này làm cho người ta sợ hãi nhất chính là, mẫu cổ sẽ phân liệt ra tử cổ.

Tử Cổ có thể trồng trên người người khác, chỉ là chỉ có thể trồng ở trên người yêu ngươi sâu sắc.

Trồng cổ ở giai đoạn đầu cũng sẽ không có gì không ổn.

Ngược lại có thể cuồn cuộn không ngừng từ mẫu cổ hấp thu chất dinh dưỡng.

Để cho cảnh giới người chủng cổ phi thăng, từ một phàm nhân đến Ngưng Khí cửu trọng cũng không kỳ quái.

Nhưng sau đó sẽ trả nợ, người bị trồng cổ, sẽ sẵn sàng cống hiến tất cả mọi thứ của mình.

Người bị gieo, cuối cùng thậm chí ngay cả ý chí của mình cũng sẽ bị vặn vẹo.

Trong đầu đầy tình yêu, sẵn sàng hiến tất cả mọi thứ cho người yêu của mình, huyết khí, linh lực, vv tất cả phải cống hiến.


Cực đoan nhất thậm chí còn có thể dùng thân thể của mình cho Nhục Cổ ăn, chỉ là vì để cho người yêu của mình có thêm một ít tài nguyên tu hành.

Hơn nữa bởi vì quan hệ giữa mẫu cổ và tử cổ, linh khí, huyết khí bên tử cổ là đồng nguyên, hấp thu cũng không có quá nhiều tác dụng phụ.

Không giống như Thôn Ma Cổ của Chu Phụng, sẽ tạo thành tác dụng phụ của linh lực hỗn loạn, huyết khí tan rã.

Mọi người có thể cho rằng, Tình Cổ này lợi hại như vậy.

Như vậy hẳn là sẽ không có người dám tới gần Liễu Yên nữa, nhưng trên thực tế vẫn có vô số người ôm ấp.

Vẫn là câu nói cũ kia, dưới hoa mẫu đơn chết làm quỷ cũng phong lưu.

Chín mươi phần trăm nam giới,nếu có một người đẹp kiều diễm như vậy trước mặt ngươi.

Căn bản là không chịu nổi hấp dẫn, chứ đừng nói bản thân Tình Cổ đã có thể tiết ra mùi thôi tình.

Trùng hợp thay, đạo lữ cuối cùng của Liễu Yên đã chết không lâu.

Hiện tại chính là thời gian Liễu Yên tìm kiếm đối tượng, hiện tại rất nhiều đệ tử nội môn có tiềm lực đều trốn Liễu Yên.

Trịnh Chu đương nhiên cũng sợ bị theo dõi.

Cho nên đối mặt với Liễu Yên nhục nhã, cũng chỉ dám cúi đầu.

- Không đối phó được Góa Phụ Đen Liễu Yên, ta còn không đối phó được ngươi?
Một bụng oán khí này của Trịnh Chu, không dám phát tiết với Liễu Yên, đương nhiên là nhắm mục tiêu phát tiết vào Chu Phụng.

Quả nhiên là người của Khổ Trúc Phong, linh lực hỗn loạn không chịu nổi, một thân huyết khí cũng là thập phân tán loạn.

Vừa rồi Trịnh Chu đã thả ra mấy con nhện nhỏ, đang thăm dò tình huống cụ thể của Chu Phụng.


Thậm chí, có một con nhện độc đang từ từ bò về phía chân Chu Phụng.

- Cứ tra tấn bảy ngày đi! Bảy ngày đã gần chết rồi!
Trịnh Chu ở trong lòng âm thầm nghĩ đến.

Những người khác có thể sợ những con quái vật Khổ Trúc Phong, nhưng hắn không sợ.

Những người này ở Khổ Trúc Phong một khi chiến đấu, cũng không khác gì dã thú không có đầu óc.

Đối phó với loại kẻ thù này, Trịnh Chu là am hiểu nhất.

Mà bên kia, Chu Phụng nhìn thoáng qua Liễu Yên, liền cảm ứng được một cỗ cảm giác nguy cơ.

Sau đó chính là cảm nhận được một đạo ánh mắt oán hận nhìn về phía mình.

- Thôn Ma chiến pháp!
Ma khí mãnh liệt, phun ra từ cơ thể của mình.

Lập tức, Thôn Ma Giáp cũng hiện lên bên ngoài cơ thể.

Lượng lớn linh lực bị ngưng tụ thành từng xúc tu, những xúc tu này tựa như từng con cự mãng.

Mà sau lưng Chu Phụng cũng xuất hiện một ma ảnh như ẩn như hiện, ma ảnh này đang khống chế vô số xúc tu này.

Đây là thủ đoạn công kích hắn lĩnh ngộ ra từ Thôn Ma chiến pháp.

Lại nói tiếp đây vẫn là cảm hứng từ Tôn sư huynh cho hắn, lợi dụng pháp quyết Thôn Ma chiến pháp, ngưng tụ ra một ma ảnh.

Sau đó sử dụng ma ảnh để kiểm soát các xúc tu.

Vì sao đem linh lực trong cơ thể đều ngưng tụ thành xúc tu, Chu Phụng này cũng đã từng suy nghĩ qua.

Bởi vì linh lực của hắn vô cùng khổng lồ, nhưng đều vô cùng lỏng lẻo, chất lượng so với không ít người cùng cảnh giới khác.

Ưu điểm duy nhất chính là lượng lớn, như thế đương nhiên là muốn phát huy ưu thế duy nhất này.


Cường độ xúc tu ma ảnh này mặc dù không cao, nhưng dựa vào linh lực cuồn cuộn không ngừng, lại có thể không ngừng sống lại.

Chỉ cần linh lực trong cơ thể hắn không có khô kiệt, những xúc tu này liền có thể cuồn cuộn không ngừng trọng sinh.

Nguyên bản, Chu Phụng coi đây là con bài tẩy.

Nhưng bây giờ muốn có lá bài tẩy gì đó, hắn cần nhiều tài nguyên hơn, tốc độ tu luyện của hắn cần phải tăng nhanh!
Hơn mười xúc tu bị ném về phía Trịnh Chu, bản thân Chu Phụng cũng trực tiếp cận thân.

- Muốn chết!
Phản ứng của Trịnh Chu cực nhanh, hơn nữa thân pháp vô cùng tốt, trực tiếp dự đoán trước công kích của hắn, né tránh rất nhiều xúc tu.

Nhìn kỹ, có một vài sợi nhện đang trói lưng hắn.

Sau đó, một con nhện lớn bay thẳng lên bầu trời, muốn cưỡi trên khuôn mặt của Chu Phụng.

Đồng thời, một con nhện rất nhỏ bay đến chân Chu Phụng.

Sau đó hung hăng cắn một cái.

Bản thân Chu Phụng bị con nhện lớn bay trên trời kia hấp dẫn sự chú ý, cũng không chú ý đến con nhện nhỏ trên đùi.

Hơn nữa Bản Năng Chiến Đấu, cũng không có nhắc nhở nguy hiểm, cho nên Chu Phụng vẫn dùng chiến thuật lấy thương đổi thương.

Bản thân lại một lần nữa xông về phía Trịnh Chu, xúc tu sau lưng lập tức bắt được con nhện phi thiên kia quăng sang một bên.

- Lại dám không nhìn Phá Nguyên Chu của ta? Thật sự là muốn chết!
Nhìn thấy cảnh này, khuôn mặt Trịnh Chu lộ ra nụ cười tàn nhẫn.

Quả nhiên, người của Khổ Trúc Phong chính là không có đầu óc, dám không để ý tới Phá Nguyên Chu của hắn.

Nếu được thay thế bằng người của các đỉnh khác, chắc chắn sẽ không bất cẩn như vậy.

Giống như một tên lỗ mãng ngang ngược, như vậy ngoại trừ bị người ta đùa chết, còn có thể có kết quả gì?
Nhưng một giây sau, nụ cười trên mặt Trịnh Chu liền ngây ngẩn cả người..