edit by WING
***
Triệu Tuấn chỉ cần mỗi lần nói một câu, Chu Phụng liền hạ xuống ngoan thủ.

Trong thời gian ngắn, hai tay của Triệu Tuấn đã bị bẻ gãy, như vậy sẽ đảm bảo không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Vào lúc này Chu Phụng cũng cảm nhận được chỗ khủng bố của Bản Năng Chiến Đấu.

Bởi vì vừa rồi Triệu Tuấn hiển nhiên từng có mấy lần phản kháng, hơn nữa còn cực kỳ bí ẩn.

Trên mặt kiêu ngạo hiện rõ dáng vẻ không có người nào trong mắt.

Nhưng trên thực tế lại âm thầm phát lực, tính toán lập tức lật ngược Chu Phụng đè lên người của hắn.

Đáng tiếc là, tất cả đều bị Chu Phụng nhạy bén nhận ra.

Thậm chí không cần phải suy nghĩ, cơ thể hành động trực tiếp theo bản năng.

Lập tức liền hóa giải phản kháng của Triệu Tuấn.

Hai bàn tay kia bị trực tiếp bẻ gãy cũng là hậu quả do Triệu Tuấn phản kháng gây ra.

Làm xong tất cả những chuyện này, lúc này ngay cả Chu Phụng cũng có chút kinh ngạc.

Hắn có thể nói động tác vừa rồi của mình đều là theo bản năng làm ra sao?
Chu Phụng nghĩ thế nào người khác không biết, nhưng những lực sĩ xung quanh bao gồm cả lão Vạn đều bị cảnh tượng hung tàn này dọa sợ.

Không nói một lời liền bẻ gãy hai tay của người khác.

Điều này chỉ đơn giản là làm cho mọi người lạnh sống lưng.

Bởi vì trên mặt của Chu Phụng vẫn duy trì trạng thái vô cảm, đây là hắn vì muốn người khác không biết suy nghĩ của mình.

Cố ý để cho mình luôn luôn giữ khuôn mặt đơ.


Trang bức lâu, mặt dường như thực sự biến thành đơ luôn, vẻ vô cảm hiện lên trên khuôn mặt.

Mặt cứng đơ phối hợp với biểu hiện cực kỳ hung tàn kia, thật sự làm cho người ta không khỏi sinh ra một tia sợ hãi.

- Ta hỏi, ngươi trả lời!
Mắt thấy Triệu Tuấn không phản kháng cũng không nói lời nào nữa, hắn bắt đầu hỏi.

- Thù lao hôm nay ngươi không muốn đưa ra?
Vừa hỏi Chu Phụng đã nói ra nguyên nhân vì sao mình làm như vậy.

- Ngươi! Đây là Triệu Vũ công tử...!
Triệu Tuấn cũng hiểu vì sao mình bị tập kích.

Mặc dù trong tình huống này, Triệu Tuấn vẫn vô cùng kiêu ngạo.

Bởi vì hắn đây là đang giúp Triệu Vũ công tử làm việc, mà Triệu Vũ công tử chính là đệ tử nội môn.

Cách đây không lâu đã thành công Dẫn Khí, còn trở thành đệ tử của trưởng lão.

Trở thành đệ tử nội môn, một khối bánh ngọt lớn ở ngoại môn tự nhiên là muốn nhúng tay chia chác.

Đây cũng là quy tắc ngầm trong Tam Cổ môn.

So với ngoại môn, sự cạnh tranh của đệ tử nội môn có thể nói là khốc liệt hơn.

Bởi vì trở thành đệ tử nội môn, có nghĩa là Thị Huyết Cổ hoặc Ngũ Độc Cổ trong cơ thể đều đã tiến hành lột xác.

Sau khi cổ trùng lột xác là có thể nuốt chửng lẫn nhau.

Nói cách khác, chỉ cần ngươi trở thành đệ tử nội môn, mặc kệ ngươi có nguyện ý hay không.

Cùng một lúc ngươi đã trở thành thợ săn và con mồi, ngươi muốn sống sót phải liên tục đánh bại đối thủ, không ngừng nuốt chửng cổ trùng của đối thủ cạnh tranh.

Sau đó từng bước leo lên, cuối cùng trở thành đệ tử chân truyền.

Trở thành đệ tử chân truyền là chưa đủ, nếu ngươi muốn thực sự thoát khỏi bị người khác khống chế vận mệnh.


Còn cần phải là một trưởng lão.

Chỉ cần ngươi trở thành trưởng lão, như vậy liền có thể ở trên đỉnh núi Cổ Sơn, quan sát hết thảy dưới chân núi.

Cho nên nói cấu trúc của Tam Cổ môn này hoàn toàn chính là một kim tự tháp.

Tầng dưới cùng liên tục cung cấp chất dinh dưỡng, luôn phải nuôi dưỡng cấp độ ở trên.

‘Tranh’ một chữ này xuyên suốt cả đời của tất cả đệ tử Tam Cổ môn.

Nội môn bóc lột đệ tử ngoại môn, đệ tử chân truyền bóc lột nội môn.

Trưởng lão bóc lột chân truyền, tông chủ bóc lột toàn bộ tông môn.

Nếu như đem Tam Cổ môn so sánh với một nơi dưỡng cổ khổng lồ, như vậy tông chủ chính là cổ vương cuối cùng!
Triệu Tuấn chính là nhân vật được gọi là Triệu Vũ công tử phái tới thu thập tài nguyên.

Rõ ràng, với tư cách là một đệ tử nội môn mới.

Tài nguyên Triệu Vũ nắm giữ thật sự là quá ít, đều trực tiếp phái người đến ngoại môn nơi này cướp bóc một cách trắng trợn.

Những thức ăn đã được chuẩn bị này di dời đi, hẳn là được trực tiếp đổ vào túi riêng.

Sau đó cưỡng ép phân chia cho đám người Chu Phụng, Lão Vạn.

- Ta hỏi, ngươi trả lời!
Nhìn Triệu Tuấn không trực tiếp trả lời câu hỏi, Chu Phụng trực tiếp đấm ra một quyền.

Nắm đấm cứng rắn trực tiếp đánh vào mặt của Triệu Tuấn.

Khuôn mặt có chút khắc nghiệt lập tức liền sưng đỏ lên.

Giờ này khắc này, Triệu Tuấn cuối cùng cũng hiểu được.


Tiểu tử trước mắt này căn bản không biết Triệu Vũ công tử, Đồng thời cũng không sợ uy hiếp đến từ đệ tử nội môn.

Uy hiếp từ đệ tử nội môn? Nếu đổi thành người khác, có lẽ sẽ kiêng kỵ một hai.

Dù sao một đệ tử nội môn nếu muốn chỉnh một đệ tử ngoại môn, vẫn là vô cùng thoải mái.

Biết rằng toàn bộ ngoại môn hầu như không có bất kỳ quy định nào.

Tỷ như hiện tại Triệu Tuấn trắng trợn tham ô, trực tiếp điều tài nguyên của Nhục Cổ sơn động này đi.

Chu Phụng cho dù muốn báo cáo, cũng không có địa phương báo cáo.

Phía trên chỉ biết quản số lượng có đúng hay không, chỉ cần chỉ số Nhục Cổ trong sơn động này không đạt tới, vậy thì toàn bộ đều bị xử phạt.

Cho nên đệ tử nội môn có thể trực tiếp tiến vào ngoại môn, lấy lớn hiếp nhỏ.

Nhưng Chu Phụng lại không nghĩ nhiều như vậy.

Bởi vì lần này nếu hắn thỏa hiệp, cũng tương đương với cái chết mãn tính.

Vậy tại sao phải thỏa hiệp? Chỉ là một cái danh tiếng đã khiến hắn lùi bước? Điều này hoàn toàn không thể!
- Thù lao hôm nay, ngươi có cho hay không!
Một lần nữa nói đến cùng một vấn đề.

- Cho! Ngay lập tức cho!
Triệu Tuấn lần này nhận ra rất nhanh.

Thậm chí trên mặt còn lộ ra nụ cười lấy lòng, từ trong mắt vốn không có người đến mặt cười bồi thường.

Hai chuyển đổi này gần như liền mạch kết nối, căn bản không có nửa điểm lúng túng hoặc khó chịu.

Vẻ nịnh nọt trong mắt quả thực không che giấu được.

Mặc dù bề ngoài nhìn không ra bất kỳ sơ hở nào, nhưng bản năng của Chu Phụng vẫn luôn nhắc nhở hắn.

Người trước mắt này tốt nhất nên giết tại chỗ, nếu không quá nguy hiểm.

Đây là trực giác được đưa ra bởi Bản Năng Chiến Đấu.

Chu Phụng đột nhiên trầm mặc xuống, tay phải chậm rãi nắm chặt.


Dường như là nhận thấy bầu không khí không đúng, sau lưng Triệu Tuấn chảy ra một tia mồ hôi lạnh.

- Chờ một chút! Ta có một thứ tốt ở đây!
Dưới tình thế cấp bách, Triệu Tuấn cắn răng một cái, chuẩn bị đem bảo bối của mình đưa ra ngoài để bảo mệnh.

Nguyên bản hắn là chuẩn bị đem thứ này đưa cho Triệu Vũ công tử.

Bây giờ cũng không quản được nhiều như vậy, trước tiên bảo vệ tính mạng rồi nói sau.

- Thứ gì tốt?
Chu Phụng toàn thân thả lỏng.

- Đúng! Ngay bên trong thắt lưng của ta!
Vì bảo mệnh Triệu Tuấn đã mặc kệ nhiều như vậy.

Chu Phụng đơn giản tìm kiếm một chút, sau đó phát hiện một cái Huyết Thiền ngọc bội ở trong đai lưng của Triệu Tuấn.

Huyết Thiền ngọc bội này toàn thân màu đỏ sậm, nhưng lại làm cho người ta có một loại cảm giác vô cùng ấm áp.

Sau khi chạm vào Huyết Thiền ngọc bội này, huyết khí toàn thân hắn lại thoáng có chút bạo động.

Ngay cả Thị Huyết Cổ vốn nằm sấp cũng hơi khẽ động.

- Đây quả thực là một thứ tốt!
Chỉ bằng cách chạm vào, hắn biết rằng nó chắc chắn là một thứ tốt.

Cái này chỉ cần từ phản ứng của Thị Huyết Cổ là có thể cảm giác được.

Mà ngay khi hắn lấy đi Huyết Thiền ngọc bội, trong mắt Triệu Tuấn hiện lên một tia oán độc.

- Ngươi nhất định phải chết! Tiện dân chết tiệt! Lại dám cướp đồ của Triệu Vũ công tử!
Lúc này, Triệu Tuấn đã quyết định, chờ sau khi ứng phó qua cửa ải này.

Liền lập tức đi tới sườn núi, đi tìm Triệu Vũ công tử cầu viện.

Đến lúc đó nhất định phải bắt được tiện dân trước mắt này, hành hạ sống bảy ngày.

Cuối cùng còn phải gọt bỏ ngũ chi, đặt ở trong ống nhổ để luyện thành Nhân Cổ.

Khi Chu Phụng lại nhìn về phía Triệu Tuấn, Triệu Tuấn nhanh chóng chuyển đổi một bộ mặt, trên mặt tràn đầy vẻ nịnh nọt..