Trịnh Thanh Huỳnh đứng lại, vẻ mặt cứng đờ.

“Anh làm ra chuyện hạ lưu như vậy, không nên xin lỗi tôi sao?” Phương Vỹ Huyền hờ hững nói.

Lúc nói chuyện, Phương Vỹ Huyền nở nụ cười, nhưng trong ánh mắt lại ẩn chứa sự lạnh lẽo.

Ánh mắt xung quanh đều đổ dồn lên người Trịnh Thanh Huỳnh, trong mắt hầu hết mọi người đều có vẻ khinh thường và chế giễu.

Sắc mặt Trịnh Thanh Huỳnh khó coi, cắn chặt răng, không chịu mở miệng.

Là cậu ấm nhà họ Trịnh, gã ta đi đến đâu cũng đều được cung kính và săn đón, đâu có phải chịu loại sỉ nhục này bao giờ?
“Tên Trịnh Thanh Huỳnh này còn không xin lỗi? Ông Đạo Thiên không trực tiếp ra tay với gã ta đã là may mắn cho gã ta rồi.”
“Đúng thế, gã ta cho rằng nơi này là Hoài Bắc à? Làm ra chuyện ghê tởm như thế còn không muốn xin lỗi?”
“Đúng là tên không biết xấu hổ! Nhà họ Trịnh cũng chỉ đến thế là cùng! Tôi đề nghị, nếu gã ta không xin lỗi thì chúng ta sẽ không cho gã ta rời đi!”
Xung quanh truyền đến tiếng thảo phạt, sau đó chậm rãi biến thành hô khẩu hiệu.

“Trịnh Thanh Huỳnh, xin lỗi!”
Trên khắp hồ Nguyệt Tâm, đại khái có khoảng một trăm năm mươi người cùng hô lên.

Trịnh Thanh Huỳnh và Dương Yến Xuân bị vây giữa đám người, trái tim đập lên mãnh liệt bởi tiếng gầm vang dội.

Phương Vỹ Huyền hơi híp mắt, nhìn Trịnh Thanh Huỳnh, không nói gì.

Sắc mặt Trịnh Thanh Huỳnh cực kỳ khó coi, trong lòng vô cùng uất nghẹn.

Đáng chết! Đáng chết!
Vậy mà gã ta lại rơi vào hoàn cảnh thế này!
Nhưng bây giờ gã ta không còn cách nào khác, chỉ có thể xin lỗi!

Gã ta mang đến hai tên hộ pháp nhà họ Trịnh, một người đã chết, người còn lại bị phế.

Chung quanh đều là người của thế gia Võ đạo tại Giang Nam, nếu gã ta không xin lỗi, nói không chừng hôm nay sẽ thực sự không ra nổi hồ Nguyệt Tâm!
“… Thực xin lỗi.” Trịnh Thanh Huỳnh gian nan phun ra ba chữ.

Phương Vỹ Huyền lắc đầu nói: “Lời xin lỗi này của anh không đủ thành khẩn, ít nhất cũng phải khom lưng chứ? Vừa rồi đánh lén suýt nữa thì lấy mạng tôi rồi.”
Nhìn thấy sự châm chọc trong mắt Phương Vỹ Huyền, sự nhục nhã và oán hận trong lòng Trịnh Thanh Huỳnh đạt tới cực điểm, đôi mắt nổi cả tơ máu lên.

Nhưng gã ta vẫn chậm rãi khom lưng, cúi đầu trước Phương Vỹ Huyền, nói lại lần nữa: “Thực xin lỗi.”
“Lần này khá ổn.” Phương Vỹ Huyền hơi mỉm cười, nói: “Anh có thể đi, về sau không nên làm ra loại chuyện thiếu đạo đức này nữa, nếu không sẽ bị trời phạt đó.”
Trịnh Thanh Huỳnh hít sâu một hơi, dùng đôi mắt đỏ ngầu liếc nhìn Phương Vỹ Huyền một cái rồi xoay người rời đi.

Sắc mặt Dương Yến Xuân tới nhợt, vội vàng theo sau.

Xung quanh vang lên tiếng hoan hô.

Đối với các đại biểu của thế gia Võ đạo tại Giang Nam, được nhìn thấy Trịnh Thanh Huỳnh nhục nhã rời đi như thế là chuyện sảng khoái nhất.


Trịnh Thanh Huỳnh và Dương Yến Xuân bước nhanh ra khỏi hồ Nguyệt Tâm, ngồi lại xe hơi, vội vàng rời đi.

Dọc theo đường đi, sắc mặt Trịnh Thanh Huỳnh đều vô cùng u ám, không nói một lời.

“Thanh Huỳnh, bây giờ chúng ta… Còn đến thành phố Giang Hải nữa không?” Dương Yến Xuân do dự trong chốc lát, vẫn cất tiếng hỏi.

Lần này cô ta theo Trịnh Thanh Huỳnh vào Giang Nam, mục đích chủ yếu chính là tới tìm Phương Vỹ Huyền tính sổ, tham gia hội thượng đỉnh của thế gia Võ đạo Giang Nam chỉ là tiện đường mà thôi.

Nhưng không ngờ trong hội nghị lần này, Trịnh Thanh Huỳnh lại mắc phải sai lầm lớn, không chỉ tổn thất hai gã hộ pháp cảnh giới tông sư mà còn mất hết mặt mũi.


Nhưng đối với Dương Yến Xuân mà nói, quan trọng nhất vẫn là tìm Phương Vỹ Huyền báo thù, vì thế mà cô ta thậm chí còn không tiếc bán đứng thân thể, trở thành người phụ nữ của Trịnh Thanh Huỳnh.

“Cô nghĩ thế nào?” Trịnh Thanh Huỳnh nhìn về phía Dương Yến Xuân, hai mắt đỏ như máu, ánh mắt vô cùng khủng bố.

Nhìn thấy ánh mắt của Trịnh Thanh Huỳnh, trái tim Dương Yến Xuân run lên, không dám nói nữa.

“Thù của cô, sớm muộn gì tôi cũng sẽ thay cô báo! Nhưng bây giờ tôi muốn báo thù của mình trước! Lập tức quay về Hoài Bắc!” Trịnh Thanh Huỳnh dùng giọng nói nghẹn ngào bảo tài xế.

Đạo Thiên, tôi mặc kệ ông là người thế nào, là người của ai!
Dám làm nhục Trịnh Thanh Huỳnh tôi trước mặt công chúng, giết hộ pháp nhà họ Trịnh của tôi, tôi nhất định sẽ khiến ông phải trả cái giá thật đắt!

Ở hồ Nguyệt Tâm, Phương Vỹ Huyền bị các đại biểu của các thế gia Giang Nam vây quanh.

“Ông Đạo Thiên, chúng tôi là nhà họ Đinh ở Nam Đô, chúng tôi muốn mời ông đến nhà chúng tôi ngồi một lát, không biết ông…”
“Ông Đạo Thiên, chúng tôi đến từ nhà họ Võ tại Giang Nam, hy vọng ông có thể nể mặt chúng tôi…”
“Ông Đạo Thiên…”
Sau khi được diện kiến thực lực khủng bố của Phương Vỹ Huyền, tất cả mọi người đều hy vọng có thể kết giao với Phương Vỹ Huyền.

Phương Vỹ Huyền bị vây giữa đám người, không thể nhúc nhích.

May mà trên đường đi anh đã nghe lời Tần Lăng Thường, cải trang, nếu không dùng thân phận thực sự lộ diện, sau này phiền toái có khi sẽ còn lớn hơn nữa.

Mà bây giờ, chỉ cần anh rời khỏi hồ Nguyệt Tâm, tẩy sạch lớp hoá trang trên mặt, biến lại thành Phương Vỹ Huyền, vậy thì sẽ không ai nhận ra anh, không ai tìm thấy anh.

“Cảm ơn lời mời của mọi người, nhưng tính cách ông Đạo Thiên lạnh nhạt, không thích ồn ào, có lẽ không thể nhận lời mời của mọi người rồi.” Lúc này, Tần Lăng Thường đứng dậy, giúp Phương Vỹ Huyền giải vây.

“Nhà tôi rất yên tĩnh, rất thích hợp với ông Đạo Thiên!”

“Nhà tôi yên tĩnh hơn, là một biệt thự trên đỉnh núi, xung quanh thưa dân lắm…”
“Quê tôi ở nơi cực Bắc, nơi đó ngay cả một bóng người cũng không có!”
Lời nói của Tần Lăng Thương không có tác dụng, người xung quanh vẫn rất nhiệt tình.

Dẫu sao thực lực mà Phương Vỹ Huyền phô ra quá mức mạnh mẽ, không ai muốn từ bỏ cơ hội được làm quen với Phương Vỹ Huyền cả.

Đúng vào lúc này, trên bầu trời đột nhiên vang lên tiếng chim đại bàng chấn động trời không.

Mọi người đều bị âm thanh thình lình vang lên thu hút, ngẩng đầu lên, nhìn về phía không trung.

Chỉ thấy trên bầu trời có một con chim lạ màu đen đang bay tới.

Ba gã trọng tài Hiệp hội Võ đạo nhìn thấy con chim lạ này, sắc mặt khẽ biến.

Bọn họ biết đây là thú cưng yêu thích của bậc thầy tông sư Giang Nam Cổ Uý Sênh, Hắc Ưng!
Hắc Ưng bay đến trước mặt ba gã trọng tài mặc áo choàng trắng, đậu trên vai vị ở giữa.

Bức thư giấy được Hắc Ưng đưa tới, như vậy nội dung trên thư tất nhiên là do Cổ Uý Sênh tự tay viết.

Rốt cuộc là chuyện gì?
Tên trọng tài này mở bức thư ra, nhanh chóng nhìn lướt qua, sắc mặt thay đổi.

Gã ta lập tức nhảy lên đài cao, dùng chân khí truyền âm, nói: “Mọi người, xin hãy im lặng, tôi muốn đọc một lá thư do chính tay ông Cổ Uý Sênh, bậc thầy tông sư, chủ Long Môn viết.”
Nghe thấy danh hào này, xung quanh lập tức yên lặng.

Cổ Uý Sênh!
Đây là truyền kỳ của khu vực Giang Nam bọn họ! Cũng được công nhận là người mạnh nhất Giang Nam!
Cổ Uý Sênh gửi tới một lá thư, hơn nữa còn muốn tuyên đọc tại hội thượng đỉnh hôm nay, tất nhiên là muốn tuyên cáo một chuyện lớn!
“Dạo gần đây, tôi đã chạm tới giới hạn của cảnh giới tông sư, tôi sẽ bế quan một thời gian, đột phá cảnh giới Võ Tôn.

Sau khi xuất quan, tôi sẽ đưa con cháu Long Môn đến Giang Nam trước, giết Phương Vỹ Huyền, báo thù cho đệ tử yêu quý Cổ Lạc Xuyên và Dương Thiếu Xương của tôi, xứng danh Long Môn.

Tôi đặc biệt viết lá thư này để thông báo với người đời.” Trọng tài đọc từng chữ từng chữ một.


Nghe xong nội dung lá thư, mọi người có mặt ở đây đều sốc!
Cổ Uý Sênh muốn đột phá đến cảnh giới võ tôn? Đây chính là tin tức lớn!
Giới Võ đạo Giang Nam vẫn luôn yếu kém, đã nhiều năm không ai có thể bước vào cảnh giới Võ Tôn.

Mà bây giờ, rốt cuộc cũng có một bậc thầy Cổ Uý Sênh!
Ông ta sẽ trở thành Võ Tôn duy nhất trong khu vực Giang Nam trong gần trăm năm sao?
Mà sau khi đột phá cảnh giới Võ Tôn, chuyện thứ nhất ông ta làm lại là tìm người tên Phương Vỹ Huyền báo thù!
Phương Vỹ Huyền này là ai? Vậy mà lại có thể khiến Cổ Uý Sênh đặc biệt viết thư thông báo thiên hạ?
“Trước đó tôi từng nghe bảo, đệ tử yêu quý của Cổ Uý Sênh bị một người trẻ tuổi tên Phương Vỹ Huyền phế hết tu vi tại Hiệp hội Võ đạo thành phố Giang Hải… Nhưng tôi không biết ngay cả Cổ Lạc Xuyên cũng xảy ra chuyện…”
“Cổ Lạc Xuyên? Đó không phải đại đệ tử của Cổ Uý Sênh sao? Nghe nói là cô nhi Cổ Uý Sênh nhận nuôi khi thời còn trẻ, quan hệ giữa hai người thân nhau như cha con!”
“Vậy thì trách không được bậc thầy Cổ Uý Sênh lại phẫn nộ như thế… Nhưng nghe nói Cổ Lạc Xuyên rất mạnh, thậm chí còn có người gọi gã ta là tông sư cận chiến đệ nhất đương thời… Phương Vỹ Huyền kia rốt cuộc là thần thánh phương nào? Vậy mà anh lại có thể chiến thắng Cổ Lạc Xuyên?”
Xung quanh nghị luận rôm rả, trong mắt mọi người đều lộ ra vẻ hãi hùng.

Cổ Uý Sênh đã biến mất rất nhiều năm, không ngờ bây giờ vừa lên tiếng, việc thông báo lại là một việc lớn như vậy!
Cảnh giới Võ Tôn, đó chính là cảnh giới mơ ước tha thiết của hầu hết võ giả, lại là cảnh giới mà có tốn cả đời cũng không thể với tới!
Còn cả tên Phương Vỹ Huyền kia, cũng khiến cho vô số người nhiệt tình nghị luận.

Dám hãm hại hai đệ yêu của bậc thầy Cổ Uý Sênh, khiến cho bậc thầy Cổ Uý Sênh phải đích thân ra tay, lá gan của người này có thể nói là cực lớn, thực lực cũng bất phàm.

“Bậc thầy Cổ Uý Sênh, đây làm muốn bắt tên Phương Vỹ Huyền tới huyết tế à…”
“Không biết bậc thầy Cổ Uý Sênh muốn bế quan bao lâu? Tôi thật chờ mong, tôi muốn biết cảnh giới Võ Tôn rốt cuộc mạnh tới cỡ nào!”
“Phương Vỹ Huyền kia… Có thể trở thành ma đầu tiên dưới đao của bậc thầy Cổ Uý Sênh sau khi bước vào cảnh giới Võ Tôn, cũng coi như chết có ý nghĩa.”
Nhân lúc lực chú ý của mọi người bị dời đi, Phương Vỹ Huyền nhanh chóng rời khỏi hồ Nguyệt Tâm.

“Anh Phương… Bây giờ nên làm sao đây? Bậc thầy Cổ Uý Sênh kia…” Trên xe, Cơ Hiểu Nguyệt nhìn Phương Vỹ Huyền trước mắt, sắc mặt tái nhợt, nói.

Phương Vỹ Huyền bứt bộ râu dính trên môi xuống nói: “Thứ này dính quá, không thoải mái chút nào.”
Phương Vỹ Huyền tỏ vẻ không để ý chút nào, Tần Lăng Thường bên cạnh hơi nhíu mày nói: “Phương Vỹ Huyền, Cổ Uý Sênh đã tuyên chiến với cậu trước mặt mọi người như thế, chẳng lẽ cậu không có suy nghĩ gì sao?”
“Cô cảm thấy tôi nên suy nghĩ gì?” Phương Vỹ Huyền hỏi ngược lại.

Ánh mắt Tần Lăng Thường nghiêm túc nói: “Nếu Cổ Uý Sênh thành công bước vào cảnh giới Võ Tôn, thực lực tất nhiên sẽ mạnh hơn hiện tại gấp mấy lần, tôi cho rằng cậu nên tránh mũi nhọn đi.”.