Có điều, lúc này trông Phương Vỹ Huyền khác hẳn trước đây.

Trên miệng anh có râu, gương mặt có vẻ hơi vàng vọt, khóe mắt và trán đều có nếp nhăn, còn mang mắt kính.

Trông như một người đàn ông trung niên ba bốn mươi tuổi.

Nếu không vì giọng nói quen thuộc kia, Cơ Hiểu Nguyệt thật sự không biết người trước mắt là Phương Vỹ Huyền.

“Anh Phương, vì sao anh…” Cơ Hiểu Nguyệt ngạc nhiên nhìn Phương Vỹ Huyền hỏi.

“Gần đây tôi gặp hơi nhiều rắc rối, nên tôi chấp nhận đề nghị của Lăng Thường, thay đổi vẻ ngoài.” Phương Vỹ Huyền mỉm cười nói: “Bây giờ tên của tôi là Đạo Thiên.”
“Đạo Thiên…” Cơ Hiểu Nguyệt nhẩm cái tên này.

Tần Lăng Thường đứng cạnh Phương Vỹ Huyền, thấy đã có nhiều người đứng trên hồ Nguyệt Tâm.

Lúc này đã hai giờ năm mươi phút chiều, còn mười phút nữa Hội nghị thượng đỉnh thế gia Võ đạo Giang Nam sẽ bắt đầu.

Cơ Hiểu Nguyệt nghĩ đến Dương Yến Xuân, lên tiếng: “Phương… anh Đạo Thiên, vừa nãy tôi thấy Dương Yến Xuân.”
“Ồ?” Phương Vỹ Huyền cau mày hỏi: “Cô ta cũng đến à?”
“Ừm, mà… cô ta đến cùng cậu Trịnh Thanh Huỳnh của nhà họ Trịnh, Hoài Bắc.” Sắc mặt Cơ Hiểu Nguyệt thoáng lo lắng nói.

“Trịnh Thanh Huỳnh là ai?” Phương Vỹ Huyền hỏi.

“Nhà họ Trịnh nổi tiếng là thế gia Võ đạo số một Hoài Bắc, có hơn hai mươi cường giả cảnh giới tông sư trong dòng họ, thực lực cực kỳ mạnh.

Trinh Thanh Huỳnh là người nổi bật thế hệ thứ ba của nhà họ Trịnh, chưa đến ba mươi tuổi đã đạt đến cảnh giới Tông sư, là người cạnh tranh vị trí chủ nhà họ Trịnh mạnh nhất.” Tần Lăng Thường bên cạnh nói.

“Ồ, nói cách khác thì lại là một Dương Thiếu Xương khác.” Phương Vỹ Huyền nói.

“Không thể so sánh như vậy, thực lực của Trịnh Thanh Huỳnh và Dương Thiếu Xương mạnh hơn hay yếu hơn khó nói được, nhưng xét về thực lực của dòng họ thì nhà họ Trịnh và nhà họ Dương vốn không cùng một đẳng cấp.” Tần Lăng Thường nói.

“...!Cậu Đạo Thiên, thực lực nhà họ Trịnh vô cùng khủng khiếp, có thể nói là sự tồn tại một tay che trời ở khu vực Hoài Bắc, trong giới Võ đạo, thế giới bình thường, giới quân đội, khi làm việc đều phải nhìn mặt nhà họ Trịnh, tôi cảm thấy…Tốt nhất chúng ta đừng gây xung đột trực tiếp với nhà họ Trịnh.” Sắc mặt Cơ Chấn Hoành nghiêm trọng nói.


“May mà anh Phương thay đổi diện mạo thành anh Đạo Thiên, như vậy chắc hẳn Dương Yến Xuân sẽ không nhận ra, cũng sẽ không xảy ra xung đột.” Cơ Hiểu Nguyệt mỉm cười nói.

Phương Vỹ Huyền không tỏ rõ ý kiến, đối với anh, nhà họ Trịnh chẳng là gì cả.

Lúc đầu Tử Viêm Cung cũng là một trong những tông môn đỉnh cao của giới tu tiên, chẳng phải cũng bị một mình Phương Vỹ Huyền diệt sạch sao?
Trong mắt Phương Vỹ Huyền, tất cả mọi chuyện đều giải quyết dựa yếu tố anh có muốn làm hay không, chứ không phải dám làm hay không.

“Xin chào cô Tần.” Lúc này, có một người đàn ông nhã nhặn tiến lên phía trước, chào hỏi Tần Lăng Thường.

Tần Lăng Thường nhìn người đàn ông này, trong đôi mắt xinh đẹp thoáng nghi ngờ hỏi: “Cho hỏi, anh là…”
“Tôi là Trương Hàn Nhật của nhà họ Trương, Giang Nam, trước đó đã tham gia tiệc mừng thọ nhà họ Tần, có điều cô Tần cao quý nhiều việc, không nhớ ra tôi cũng bình thường thôi.” Người đàn ông nho nhã nói.

“À, anh Trương, chào anh.” Tần Lăng Thường lập tức cười đáp lại.

“Cô Tần, Hội nghị thượng đỉnh thế gia Võ đạo Giang Nam chúng tôi còn kém xa Hoài Bắc chứ huống chi so với Kinh Thành, chỉ e sau khi cô Tần thấy được sẽ thất vọng.” Trương Hàn Nhật nói.

“Vậy à? Sao tôi nghe nói mấy năm gần đây, có mấy dòng họ ở Giang Nam đều có thực lực lớn mạnh vượt bậc?” Tần Lăng Thường hơi cau mày nói.

“Ha ha, vậy chỉ là tương đối thôi.

Võ đạo thế gia có thể vững chắc ở Giang Nam bây giờ chỉ có ba nhà Lạc, Võ, Chung mà thôi.

Võ đạo thế gia khác đều không được.” Trương Hàn Nhật lắc đầu nói.

Tần Lăng Thường mỉm cười, nói: “Anh Trương cũng là một thành viên của thế gia Võ đạo Giang Nam, anh không vừa mắt các dòng họ lớn của Giang Nam sao?”
Trương Hàn Nhật thở dài, bất đắc dĩ nói: “Tôi chỉ đối mặt với hiện thực mà thôi, không biết vì sao, việc tu luyện Võ đạo bây giờ khó hơn mấy mươi năm trước nhiều, sau ông nội tôi, nhà họ Trương chúng tôi không có ai đạt đến cảnh giới Tông Sư… Mà trong thế gia Võ đạo ở Giang Nam, phần lớn các dòng họ đều như nhà họ Trương chúng tôi, sa vào trạng thái trì trệ.’”
Nghe đến chuyện này, Phương Vỹ Huyền bên cạnh cũng có cảm xúc.

Trái đất bây giờ, thật sự rất ít linh khí, độ khó của việc tu luyện cực kỳ lớn.

“Người này là hộ pháp cô Tần dẫn theo sao?” Trương Hàn Nhật cảm nhận được Phương Vỹ Huyền chỉ có tu vi của võ giả Tiên Thiên, sắc mặt hơi sững sờ.

“Ừm, cậu ấy tên Đạo Thiên.” Tần Lăng Thường đáp.


Ánh mắt Trương Hàn Nhật ngạc nhiên, nhưng sau đó hiểu rõ.

Với thân phận của Tần Lăng Thường, không cần cử người lên sân mài giũa, nên cô tùy tiện dẫn một võ giả Tiên Thiên theo bên cạnh cũng không liên quan gì.

“Cô Tần, tôi lên cầu trước, gặp sau.” Trương Hàn Nhật ôm quyền nói.

Sau khi Trương Hàn Nhật đi, Phương Vỹ Huyền hỏi Tần Lăng Thường: “Một lát chắc hẳn tôi cũng phải lên sân giao lưu nhỉ?”
Thấy trong mắt Phương Vỹ Huyền có vẻ mong chờ, Tần Lăng Thường lộ ra sắc mặt kỳ lạ, nói: “Không chắc, xem tình huống đã.”
Danh tiếng của nhà họ Tần cực kỳ lớn, thế gia Võ đạo bình thường sẽ không có gan đưa ra yêu cầu giao lưu với Tần Lăng Thường.

Nhưng dù nhà họ Tần muốn vươn tay đến khu vực Giang Nam, lấy một lát bánh.

Như vậy chắc hẳn sẽ dẫn đến phản công của mất thế gia Võ đạo, bọn họ sẽ không để nhà họ Tần dễ dàng đứng vững ở khu vực Giang Nam như vậy.

Đây cũng là nguyên nhân Tần Lăng Thường tìm Phương Vỹ Huyền giúp đỡ.

Lúc này Phương Vỹ Huyền đã vô cùng phấn khởi.

Ít nhất có bốn mươi năm mươi tu sĩ cảnh giới Trúc Cơ Kỳ trên sân.

Nếu anh có thể hấp thụ hết tu vi của mấy người này…
“Chúng ta lên cầu thôi, hội nghị thượng đỉnh sắp bắt đầu rồi.” Tần Lăng Thường nói.

Sau đó Phương Vỹ Huyền và Tần Lăng Thường, hai cha con Cơ Chấn Hoành cũng đi lên cầu của hồ Nguyệt Tâm.

Tần Lăng Thường là cô chiêu nhà họ Tần, luôn thu hút sự chú ý của rất nhiều người.

Bọn họ đều biết nhà họ Tần muốn cắm rễ ở Giang Nam nên mới cử Tần Lăng Thường tham gia Hội nghị thượng đỉnh thế gia Võ đạo lần này.

Đối với người ngoài đến như nhà họ Tần, đa số thế gia thế gia đều không hài lòng, dù chiếc bánh khu vực Giang Nam lớn như vậy, thêm một phần, bọn họ sẽ phải ăn ít đi một chút.


Nhưng dù sao đây cũng là nhà họ Tần, ai dám đắc tội nhà họ Tần?
Nên đại diện đa số thế gia vẫn trưng ra vẻ mặt cười cười nghênh đón, chào hỏi Tần Lăng Thường.

Ngay khi bọn họ chào hỏi, cũng chú ý đến Phương Vỹ Huyền bên cạnh Tần Lăng Thường.

Một Võ giả Tiên Thiên?
Hình như mỗi Võ giả thế gia đến tham gia đều sẽ dẫn theo ít nhất một cường giả cảnh giới Tông Sư, cũng tương đương với biểu thị thực lực thế gia bọn họ.

Tần Tăng Thương lại dẫn một Võ giả Tiên Thiên đến tham gia Hội nghị thượng đỉnh?
Có ý gì đây? Khinh thường Võ đạo Thế gia Giang Nam sao?
Nhiều người đoán thầm trong lòng như vậy, bất bình trong mắt càng ngày càng rõ.

“Nhà họ Tần thật sự hung hăng càn quấy quá, vốn không để mắt đến các thế gia lớn Giang Nam chúng ta, anh xem cô chủ nhà họ Tần dẫn theo tu giả tu vi gì?”
“Xem xét hơi thở tỏa ra từ trên người anh ta, nhiều lắm chỉ có tu vi Tiên Thiên cấp bảy…”
“Anh nói xem, cô chủ nhà họ Tần có ý gì? Không phải đang coi thường chúng ta một cách công khai sao?”
Sau khi đại diện mấy thế gia chào hỏi Tần Lăng Thường xong, đi đến chỗ xa xa mới rì rầm bàn luận.

“Chi bằng đợi lúc bắt đầu giao lưu, chúng ta giao lưu với cô chủ nhà họ Tần, đánh bại Võ giả Tiên Thiên cô ta dẫn theo kia, xem thử cô chủ nhà họ Tần sẽ có sắc mặt thế nào…”
“Tôi cũng định làm vậy… Cô chủ nhà họ Tần thật sự quá kiêu ngạo, mới vừa đến đã dám coi thường chúng ta như vậy, nếu không dạy dỗ cô ta một chút, sau này chúng ta nào còn địa vị gì nữa?”
“Các anh muốn làm gì thì làm, tôi không dám… bây giờ có thể đánh bại người cô Tần dẫn theo, nhưng sau đó thì sao? Nếu chọc giận cô Tần, ai có thể chịu được hậu quả?”
……
Tần Lăng Thường đã cảm nhận được sắc mặt kỳ lạ của những đại diện thế gia, bèn nhìn về phía Phương Vỹ Huyền hỏi: “Có phải cậu làm gì rồi không? Sao tôi cảm thấy ánh mắt mấy đại diện thế gia chào hỏi tôi nhìn cậu sai sai?”
Tần Lăng Thường không tu luyện nên cô ấy không thể biết được tu vi của Phương Vỹ Huyền.

Nhưng Phương Vỹ Huyền lại rất rõ vì sao ánh mắt mấy người đó lại kỳ lạ như vậy.

“Có thể là dáng vẻ tôi quá xấu khiến bọn họ cảm thấy không hợp.” Phương Vỹ Huyền nói.

“Cậu…” Tần Lăng Thường tức đến nghiến răng, cô ấy biết câu này của Phương Vỹ Huyền là đang chế giễu trình độ trang điểm của cô ấy.

Lúc này dáng vẻ của Phương Vỹ Huyền từ một tay Tần Lăng Thường mà ra.

“Cô Tần, lâu rồi không gặp.”
Lúc này, một nam một nữa đi qua, chính là anh em nhà họ Chung, Chung Thế Viễn và Chung Mỹ Ân.

Gương mặt Chung Thế Viễn mang theo nụ cười nhìn Tần Lăng Thường, trong mắt loáng thoáng lửa nóng.

Anh ta đã từng tham gia tiệc mừng thọ của Tần Hải Minh, sau khi gặp Tần Lăng Thường ở tiệc mừng thọ, vừa gặp đã yêu.


Nhưng đáng tiếc, ở Kinh Thành, Chung Thế Viễn chẳng là nhân vật gì.

Trong tiệc mừng thọ, có nhiều nhân tài kiệt xuất đến từ các dòng họ lớn, hoàn toàn đàn áp Chung Thế Viễn, thậm chí anh ta còn không có cơ hội chào hỏi Tần Lăng Thường.

Nhưng bây giờ khác rồi, Tần Lăng Thường đến Giang Nam.

Nhà họ Chung cũng xem như Võ đạo thế gia đỉnh cao của Giang Nam, Chung Thế Viễn là một trong những nhân tài kiệt xuất khu vực Giang Nam.

Cuối cùng bây giờ anh ta cũng có tư cách trò chuyện trực tiếp với Tần Lăng Thường.

“Tôi là Chung Thế Viễn của nhà họ Chung, Giang Nam, người này là Chung Mỹ Ân, em gái tôi.” Chung Thế Viễn giới thiệu.

Nhà họ Chung?
Ánh mắt Tần Lăng Thường hơi thay đổi, đây là dòng họ cô ấy rất để ý.

Nhà họ Chung bây giờ hẳn là Võ đạo thế gia đỉnh cao nhất Giang Nam, cũng là lực cản lớn nhất nhà họ Tần có thể gặp phải khi muốn cắm rễ vào Giang Nam.

“Xin chào.” Mặt Tần Lăng Thường mang theo nụ cười, chào hỏi Chung Thế Viễn.

“Cô Tần đến Giang Nam, sao không tìm tôi trước? Những điểm khác ở Giang Nam không so với Kinh Thành, nhưng phong cảnh không tệ, tôi có thể dẫn cô Tần du lịch nhiều nơi…” Chung Thế Viễn nói.

“Cảm ơn ý tốt của anh Chung, nhưng sau khi tôi đến Giang Nam vẫn luôn bận rộn, cũng không có nhiều thời gian đi chơi.” Tần Lăng Thường nói.

Ánh mắt của Chung Thế Viễn vẫn luôn chăm chú nhìn mặt Tần Lăng Thường.

Sau khi gặp được Tần Lăng Thường, Tần Lăng Thường vẫn luôn khiến anh ta nhớ thương.

Nhiều đêm Chung Thế Viễn nằm mơ, toàn mơ thấy gương mặt xinh đẹp của Tần Lăng Thường.

Tần Lăng Thường hơi cau mày, cô ấy không thích người khác nhìn cô ấy như vậy lắm.

Chung Thế Viễn tự cảm thấy mình mất khống chế, hồi hồn nói: “Cô Tần, sau khi Hội nghị thượng đỉnh kết thúc, không biết cô có thời gian rảnh đến nhà họ Chung chúng tôi chơi không…”
Tần Lăng Thường đã cảm nhận được sự nóng bỏng trong mắt Chung Thế Viễn, từ chối: “Tôi còn rất nhiều chuyện phải xử lý, e rằng không có thời gian.”
“Không sao, tương lai còn dài, sau này sẽ có cơ hội.” Chung Thế Viễn cười ha ha, biểu cảm hơi ngượng ngùng.

Cả quá trình Tần Lăng Thường và Chung Thế Viễn nói chuyện với nhau, Chung Mỹ Ân vẫn luôn đánh giá Phương Vỹ Huyền bên cạnh Tần Lăng Thường..